Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1350: Thính Thiên Các (2)



- Ta cần hỏi thăm hai người.

- Xin mời các hạ đưa tên cùng lai lịch của người cần hỏi thăm vào thẻ ngọc, chúng ta sẽ tiến hành ước định ra giá.

Thanh âm u lãnh lần thứ hai vang lên.

Diệp Huyền biết quy củ, lúc này khắc tên của Hoàng Phủ Tú Minh vào.

- Hoàng Phủ Tú Minh, Mộng Cảnh Bình Nguyên Lam Quang học viện viện trưởng, Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, Luyện Hồn Sư thất giai đỉnh phong.

Thanh âm u lãnh kia truyền đến:

- Giá cả một ngàn viên Huyền Thạch thượng phẩm hoặc bảo vật giá trị ngang nhau.

- Cái gì? Quý như thế?

Diệp Huyền nhíu mày.

Theo hắn biết, hỏi thăm tin tức một Vũ Hoàng tam trọng, bình thường chỉ ở hai, ba trăm Huyền Thạch thượng phẩm.

Một ngàn viên Huyền Thạch thượng phẩm, cái kia hoàn toàn bằng một cây linh dược cửu giai, phải biết hắn hỏi thăm vẻn vẹn là tung tích của Hoàng Phủ Tú Minh mà thôi, làm sao sẽ quý như vậy?

- Lai lịch người này không phải bình thường, đồng thời liên lụy đến một số thế lực lớn, bởi vậy giá cả tự nhiên không thấp.

Cái thanh âm lạnh như băng kia lần thứ hai vang lên.

- Được, ta mua.

Diệp Huyền không chút do dự từ trên người lấy ra một bình sứ đặt ở trên bình đài.

Bạch!

Một đạo không gian rung động lướt qua, cái bình sứ kia trong nháy mắt biến mất.

Một ngàn Huyền Thạch thượng phẩm, này cũng không phải một con số nhỏ, tuy trên người Diệp Huyền có không ít Huyền Thạch, nhưng Huyền Thạch thượng phẩm không nhiều, bởi vậy đối với hắn mà nói, dùng đan dược mình luyện chế đến thay không thể nghi ngờ là có lợi nhất.

- Hai viên Huyền Khí đan bát phẩm, có thể tương đương một ngàn Huyền Thạch thượng phẩm.

Thanh âm u lãnh kia vang lên.

- Hoàng Phủ Tú Minh, hiện nay ở Hỗn Loạn Chi Thành.

Trong lòng Diệp Huyền nhất thời cả kinh, Hỗn Loạn Chi Thành hắn tự nhiên biết, là một địa phương vô cùng đáng sợ của Thiên Huyền đại lục, chính như tên của nó, trong Hỗn Loạn Chi Thành vô cùng hỗn loạn, rất nhiều thế lực chiếm giữ, nhưng thực lực của nó cực kỳ đáng sợ, trong đó có không ít võ giả, đều là tội phạm đạo tặc xú danh trên đại lục, bởi vậy nơi đó lại có tên là Tội Ác chi thành.

Hỗn Loạn Chi Thành căn bản không có trật tự, có chỉ là giết chóc cùng ức hiếp, nhưng bên trong số lượng cường giả rất nhiều, cường giả vi tôn, là một tồn tại không kém gì bảy đại tông môn ở đại lục, không có bao nhiêu thế lực dám đắc tội.

Ngay cả người của Thánh thành Chấp Pháp điện, cũng không dám công nhiên tiến vào Hỗn Loạn Chi Thành, điều này cũng làm cho rất nhiều trọng phạm bị Huyền Vực truy nã, đều trốn ở trong đó.

Lẽ nào Hoàng Phủ Tú Minh làm chuyện gì, đắc tội Huyền Vực, bị ép trốn vào Hỗn Loạn Chi Thành? Lúc này mới không cách nào rời đi? Nhưng coi là như vậy, hắn cũng không đến nổi ngay cả tin tức của Cát viện phó cũng không trả lời a.

Trong lòng Diệp Huyền khiếp sợ, nhưng mặt không lộ vẻ gì khác thường, lạnh lùng nói:

- Ta muốn biết tại sao Hoàng Phủ Tú Minh lại ở Tội Ác chi thành, chẳng lẽ là chạy nạn?

- Hoàng Phủ Tú Minh không phải trốn vào Hỗn Loạn Chi Thành, mà lấy thân phận nô lệ bị bán vào Hỗn Loạn Chi Thành.

Thanh âm kia nói.

Diệp Huyền cả kinh, lấy thân phận nô lệ bị bán vào Hỗn Loạn Chi Thành, chuyện này làm sao có thể?

Trong lòng hắn cuốn lên sóng to gió lớn, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Hoàng Phủ Tú Minh làm sao sẽ trở thành nô lệ, hắn là Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, Luyện Hồn Sư thất giai đỉnh phong, ai có thể nô dịch hắn?

Diệp Huyền đè nén xuống phẫn nộ trong lòng, lạnh lùng nói:

- Lấy thân phận nô lệ bán vào Tội Ác chi thành? Chuyện gì thế này? Hoàng Phủ Tú Minh không chỉ là một Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, còn là một Luyện Hồn Sư thất giai, ai dám bán hắn, chẳng lẽ không sợ Thần Đô trừng phạt sao?

Thanh âm kia nói:

- Hỗn Loạn Chi Thành ngay cả Thánh thành cũng không sợ, tự nhiên cũng không sợ Thần Đô, huống chi Thần Đô cũng sẽ không gây sự với Hỗn Loạn Chi Thành, bởi vì trước khi bị bán tới Hỗn Loạn Chi Thành, Thần Đô cũng đã cướp đoạt thân phận Luyện Hồn Sư của hắn.

Cái gì?

Diệp Huyền lần thứ hai ngơ ngác, trong lòng tức giận càng sâu.

Thân là Tiêu Diêu Hồn Hoàng, Diệp Huyền quá rõ ràng cái gọi là cướp đoạt thân phận Luyện Hồn Sư là có ý gì, là Thần Đô sẽ không tiếp tục thừa nhận thân phận Luyện Hồn Sư của đối phương.

Trong tình huống bình thường, chỉ có đối với một ít Luyện Hồn Sư tội ác tày trời, Thần Đô mới sẽ làm ra trừng phạt như vậy, nhưng Hoàng Phủ Tú Minh hắn làm sao sẽ như vậy?

Vào giờ phút này, Diệp Huyền đã hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn hiểu được, trong này tuyệt đối phát sinh sự tình gì hắn không biết, lúc này trầm giọng nói:

- Tại sao Thần Đô muốn cướp đoạt thân phận Luyện Hồn Sư của hắn, còn nữa, đến tột cùng là ai bán hắn vào Hỗn Loạn Chi Thành, hiện tại hắn người ở nơi nào trong Tội Ác chi thành?

- Những tin tức này, đã vượt qua phạm vi ngươi hỏi dò vừa nãy, trả lời toàn bộ cần hai ngàn Huyền Thạch thượng phẩm.

Thanh âm kia không mang theo một tia cảm tình nói.

Diệp Huyền không chút do dự, lần thứ hai lấy ra một bình sứ, bên trong là bốn viên Huyền Khí đan bát phẩm.

Bạch!

Không gian rung động, bình sứ biến mất, chỉ chốc lát sau, thanh âm kia lần thứ hai vang lên:

- Hai năm trước, Hoàng Phủ Tú Minh mơ ước báu vật của Vô Lượng Sơn, đêm khuya xông vào tổng bộ Vô Lượng Sơn, kết quả bị Vô Lượng Sơn Nguyên Lão bắt, nhân chứng vật chứng đều có, sau đó phát tin Thần Đô, Thần Đô tức giận, ở ngày thứ hai liền trực tiếp đưa tin Vô Lượng Sơn, thủ tiêu thân phận Luyện Hồn Sư của Hoàng Phủ Tú Minh, mà Hoàng Phủ Tú Minh sau đó bị Vô Lượng Sơn giam giữ ở trong địa lao, một năm trước bị bán về Hỗn Loạn Chi Thành.

Trong lòng Diệp Huyền càng phẫn nộ, lại là Vô Lượng Sơn chết tiệt này.

Nếu như là thế lực khác, Diệp Huyền nhiều năm như vậy chưa từng thấy Hoàng Phủ Tú Minh, còn chưa chắc chắn sẽ hoàn toàn hoài nghi chuyện này, thế nhưng Vô Lượng Sơn là cái đức hạnh gì Diệp Huyền quá rõ ràng.

Hơn nữa Hoàng Phủ Tú Minh chỉ là một Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, sẽ đi Vô Lượng Sơn tổng bộ trộm đồ vật? Vô Lượng Sơn tổng bộ cường giả đông đảo, Vũ Đế san sát, cho dù là một ngu si, cũng không thể đi Vô Lượng Sơn tổng bộ trộm đồ vật, đây căn bản là muốn chết không khác nhau gì cả.

Trong lòng Diệp Huyền lập tức liền rõ ràng, này tất nhiên là âm mưu của Vô Lượng Sơn, hơn nữa Vô Lượng Sơn vốn mơ ước cấm địa của Lam Quang học viện, điều này làm cho trong lòng Diệp Huyền không khỏi càng thêm khẳng định.