Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1356: Chờ ngươi đã lâu (1)



Ánh mắt của Thiết Chưởng Vũ Hoàng âm trầm, tuy hắn không biết Diệp Huyền trấn định từ đâu tới, thế nhưng từ trên người Diệp Huyền, hắn cảm nhận được một tia bất an, mà tia bất an này, khiến cho hắn làm ra quyết định như vậy.

Thiết Chưởng Vũ Hoàng làm cường giả tu vi cao nhất của Vô Lượng Sơn ở đây, tuy trong lòng Vũ Hoàng nhất trọng kia không rõ, nhưng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của hắn.

- Nghe ta hiệu lệnh, lên.

Thiết Chưởng Vũ Hoàng quát một tiếng, trong chớp mắt, tổng cộng tám bóng người, trong nháy mắt tấn công về phía Diệp Huyền.

Ầm ầm!

Tám tên cường giả liên thủ xuất kích, lực lượng đáng sợ bốc lên, khiến cho toàn bộ thung lũng ầm ầm vang vọng.

Đủ loại lưu quang bao phủ, diễn biến thành từng đạo từng đạo cầu vồng xán lạn, chỗ cầu vồng đi qua, hư không rung động, hoàn toàn vây quanh Diệp Huyền.

- Ngoan ngoãn bó tay chịu trói cho ta.

Vài tên cường giả của Vô Lượng Sơn, ánh mắt tàn nhẫn, tuy bọn họ không hiểu ý nghĩ của Thiết Chưởng trưởng lão, nhưng trong khi xuất thủ lại căn bản không hề có một chút lưu tình.

Vô số đạo lưu quang, trong nháy mắt bao vây Diệp Huyền, lực lượng đáng sợ đủ khiến Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong phổ thông trong nháy mắt mất đi lực lượng chống đối.

- Cùng ra tay sao? Cũng được, vừa vặn đỡ tốn thời gian.

Trong thung lũng, khóe miệng Diệp Huyền cười gằn, đối mặt đám người Thiết Chưởng trưởng lão tiến công, vẻ mặt không sợ hãi, tiếp theo trong tay đột nhiên xuất hiện một viên thạch châu giản dị.

- Định Không Châu... định!

Trên Thạch châu, đột nhiên ánh sáng ngàn vạn, như lồng ánh sáng hoàn toàn mờ mịt bao phủ tất cả mọi người của Vô Lượng Sơn.

Một luồng lực lượng lĩnh vực kinh người trong nháy mắt tản mát ra, tiếng kèn kẹt vang lên, đám người Thiết Chưởng Vũ Hoàng nhất thời kinh hãi phát hiện, bọn họ thả ra vực giới dĩ nhiên yếu đuối như pha lê vỡ vụn, đồng thời một luồng lực lượng đáng sợ giáng lâm, bọn họ chỉ giác đến thân thể của mình như rơi vào bùn, ngay cả nhúc nhích cũng không thể nhúc nhích.

Làm sao có thể? Trong lòng đám người Thiết Chưởng Vũ Hoàng kinh hãi, bọn họ kiến thức rộng rãi làm sao không nhận ra, bao phủ bọn họ dĩ nhiên là một luồng lực lượng tương tự Vũ Đế lĩnh vực, trong lòng bọn họ kinh hãi, chẳng lẽ Huyền Diệp là một Cửu Thiên Vũ Đế?

Nhưng mà khí tức của Diệp Huyền rõ ràng nói cho bọn họ biết, người này vốn là một Vũ Hoàng nhất trọng.

Một Vũ Hoàng nhất trọng, dĩ nhiên thả ra lĩnh vực tương tự Vũ Đế, Huyền Diệp sử dụng tới thạch châu, đến tột cùng là bảo vật gì?

Chỉ là đám người Thiết Chưởng Vũ Hoàng đã không kịp chấn kinh, ở trong nháy mắt bọn hắn bị Định Không Châu khóa chặt, một đạo lưu quang chính xuất hiện ở trước mặt bọn họ, kiếm khí kia như một vệt hào quang xán lạn, trong nháy mắt liền tràn ngập hai mắt của bọn họ.

Sau đó, một luồng lực lượng kinh người bắt đầu thẩm thấu thân thể bọn họ.

Không!

Đám người Thiết Chưởng Vũ Hoàng điên cuồng muốn chống đối, nhưng mà ở dưới lĩnh vực bao trùm, bọn họ có khả năng điều động Huyền Nguyên cũng chỉ mấy phần bình thường, hơn nữa hành động vô cùng chậm chạp, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí bao phủ.

Phốc phốc phốc phốc!

Tài Quyết Chi Kiếm xẹt qua, bốn tên đệ tử Vũ Vương của Vô Lượng Sơn trước tiên chia năm xẻ bảy, hóa thành thi khối rơi xuống, tiếp theo kiếm khí bén nhọn tràn ngập lên đám người Hỏa Đao Vũ Hoàng.

- Vừa nãy thả ngươi đi, là vì để cho ngươi đưa tới người Vô Lượng Sơn, ngươi quả nhiên không phụ ta nhờ vả, thay ta đưa tới cường giả của Vô Lượng Sơn, an tâm đi thôi.

Thanh âm của Diệp Huyền lạnh lùng, vang lên ở trong đầu của Hỏa Đao Vũ Hoàng.

Hỏa Đao Vũ Hoàng sợ hãi, tròng mắt đột nhiên trợn tròn, thời khắc này hắn cuối cùng đã rõ ràng, lúc trước mặc dù hắn có thể đào tẩu, hoàn toàn là bởi vì Diệp Huyền cố ý muốn thả hắn đi, mục đích chính là vì để hắn đưa cường giả của Vô Lượng Sơn tới, buồn cười hắn còn coi mình là bằng thực lực từ trên tay đối phương chạy trốn.

Hối hận vô tận từ trong tròng mắt của Hỏa Đao Vũ Hoàng bay lên, giả như lại có một cơ hội, Hỏa Đao Vũ Hoàng xin thề mình tuyệt đối sẽ không vì lấy lòng Vô Lượng Sơn mà đi truy sát Diệp Huyền, đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận.

Phốc!

Ánh sáng xẹt qua, đầu của Hỏa Đao Vũ Hoàng trong nháy mắt nổ tung, kể cả hai gã Vũ Hoàng nhất trọng khác của Vô Lượng Sơn, cũng trong nháy mắt mất mạng.

Vẻn vẹn trong nháy mắt, ở đây chỉ còn dư lại Thiết Chưởng Vũ Hoàng, mà hắn bị ánh kiếm của Tài Quyết Chi Kiếm tràn ngập, cả người máu me đầm đìa, vô cùng chật vật.

- Ngươi không giết chết được ta, chờ trưởng lão hạch tâm của Vô Lượng Sơn ta đến, liền là giờ chết của ngươi.

Hai con mắt của Thiết Chưởng Vũ Hoàng đỏ đậm, điên cuồng gào thét, Huyền Nguyên trên người khuấy động, lộ ra một áo giáp, giống như một vị Ma thần.

- Lưu lại ngươi, là bởi vì ngươi còn có chút tác dụng, còn thật sự cho rằng là ta không giết được ngươi?

Diệp Huyền xì cười một tiếng, hai mắt đột nhiên như ống kính vạn hoa xoay tròn, một luồng hồn lực mông lung, trong nháy mắt đi vào đầu óc của Thiết Chưởng Vũ Hoàng.

- Hồn lực thật đáng sợ, ngươi lại là một tên Luyện Hồn Sư bát phẩm.

Thiết Chưởng Vũ Hoàng khó có thể tin trừng lớn hai mắt, chợt ý chí rơi vào trầm luân, ánh mắt đột nhiên mê man.

Bạch!

Một cái tay mạnh mẽ bắn trúng đầu hắn.

- Vô Tương Hồn Quyết... Sưu Hồn Thuật!

Trong tròng mắt Diệp Huyền, hiện lên một tầng ánh sáng mông lung lượn lờ, một luồng hồn lực cường hãn đi vào đầu óc đối phương, giống như ngàn vạn tinh không xoay tròn, hóa thành từng đạo từng đạo hồn phù ấn quyết, xâm lấn đầu óc của đối phương.

Vẻn vẹn hai cái hô hấp, linh hồn của Thiết Chưởng trưởng lão không chịu được luồng áp lực này, trong nháy mắt nổ tan, hồn phi phách tán.

Thân thể Thiết Chưởng Vũ Hoàng chấn động, ánh mắt từ từ tan rã, cuối cùng hóa thành một bộ thi thể rơi xuống, chết không nhắm mắt.

- Vô Lượng Sơn ở Tử Hoa Thành lực lượng mạnh nhất, là ba tên Vũ Hoàng tam trọng, dựa theo ký ức của Thiết Chưởng Vũ Hoàng, trước khi hắn lên đường đã thông báo ba tên trưởng lão hạch tâm kia, nếu như dự liệu không sai, ba người bọn họ cũng sắp đến rồi.

Ánh mắt của Diệp Huyền lóe sáng, cười gằn.

Đám người Thiết Chưởng Vũ Hoàng chỉ là mấy tạp ngư, căn bản là không có cách giải mối hận trong lòng hắn, ở trong ký ức của Thiết Chưởng Vũ

Hoàng, trưởng lão hạch tâm Vũ Hoàng tam trọng trở lên mới là cao tầng của tông môn, chỉ có giết bọn họ, Vô Lượng Sơn mới sẽ đau lòng phẫn nộ.

Trong lúc suy tư, một đạo không gian rung động mịt mờ lan truyền tới.