Chuyện này quả thật quá mạnh mẽ, nói như thế, Lục Cảm Hàng Lâm này hầu như trải con đường bằng phẳng cho tương lai của bọn họ, Diệp thiếu làm sao sẽ có bí pháp cùng trận pháp đáng sợ như thế?
Mỗi người đều có chút khó có thể tin.
Loại bí pháp mạnh mẽ này bọn họ trước đây đừng nói thấy, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe.
Đặc biệt là Tả Viễn.
Đến từ Thần Đô, thân là cao đồ của Công Dương Vũ, biết đến hồn lực pháp quyết tự nhiên không phải Luyện Hồn Sư phổ thông có thể sánh được, nhưng ngay cả hắn, trước đây cũng chưa từng nghe nói loại bí pháp này, Diệp thiếu đến tột cùng là có thân phận gì?
Trong đó Dược lão càng không nhịn được giật mình nói:
- Diệp thiếu, bí pháp này làm sao sẽ đáng sợ như vậy, cứ như vậy, nếu như trải qua mấy lần Lục Cảm Hàng Lâm, chẳng phải chúng ta đều có thể bước vào bát giai sao?
Mỗi người đều biểu hiện chấn động.
Đúng a.
Lục Cảm Hàng Lâm này có thể làm cho bọn họ lần lượt cảm nhận được tu vi cấp bậc cao hơn, tiến hành nhiều mấy lần, e là người lại ngốc cũng có thể đột phá, đã như thế, cõi đời này chẳng phải là Luyện Hồn Sư cùng Luyện Dược Sư mạnh mẽ chỗ nào cũng có sao?
- Nào có đơn giản như vậy.
Diệp Huyền lắc đầu nói:
- Đầu tiên, Lục Cảm Hàng Lâm này tác dụng phụ vô cùng lớn, tuy có thể cho các ngươi cảm nhận được tu vi của ta, nhưng cũng sẽ đối với linh hồn của các ngươi tạo thành ảnh hưởng nhất định, vì lẽ đó, tình cờ một lần còn có thể, nếu như liên tiếp triển khai, sẽ đối với linh hồn của các ngươi tạo thành hậu quả nghiêm trọng không thể nghịch chuyển.
- Thứ hai, sở dĩ các ngươi tiếp thu một lần Lục Cảm Hàng Lâm cũng có thể thu được rất nhiều thu hoạch, chính là bởi vì các ngươi trước nhọc nhằn khổ sở tu luyện, các ngươi trước đây trong tu luyện, có chút tìm hiểu, có chút không hiểu... Sẽ ở dưới Lục Cảm Hàng Lâm trong nháy mắt rộng rãi sáng sủa, đem một ít ảo diệu nghĩ mãi mà không ra trực tiếp thông suốt, mới sẽ để cho các ngươi trong khoảng thời gian ngắn có tăng lên.
- Nhưng giả như không có quá trình này, như vậy, mặc dù là tiếp nhận Lục Cảm Hàng Lâm, các ngươi cũng sẽ không có bất kỳ thu hoạch, sẽ quên đến không còn một mống.
- Vì lẽ đó...
Diệp Huyền ngưng tiếng nói:
- Nếu các ngươi không tu luyện, vẻn vẹn dựa vào loại bí pháp này đến bước vào cảnh giới càng cao hơn, như vậy liền mười phần sai.
Thì ra là như vậy.
Đám người Tả Viễn đều là người thông minh, trong nháy mắt liền rõ ràng ý tứ của Diệp Huyền.
- Đúng rồi, Diệp thiếu, vừa nãy ngươi luyện chế đến tột cùng là đan dược gì?
Lúc này Dược lão đột nhiên mở miệng hỏi:
- Vừa nãy thời điểm ta lĩnh hội, tựa hồ là một loại đan dược đột phá?
Trước đó, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được công hiệu mà đan dược của Diệp Huyền luyện chế, nhưng chờ hắn phục hồi tinh thần lại, cũng đã quên gần hết rồi.
Mặc dù như thế, ở trong ấn tượng của hắn vẫn có một khái niệm, là lúc trước Diệp Huyền luyện chế đan dược cực kỳ đáng sợ, vì lẽ đó hắn không nhịn được hỏi thăm.
- Ha ha.
Diệp Huyền cười nói.
- Ta còn tưởng rằng các ngươi đều quên, ta lúc trước luyện chế đan dược, là Đế Lam Đan bát giai đỉnh phong, có thể làm cho một Vũ Hoàng nhị trọng, có năm phần mười xác suất trở lên bước vào bát giai tam trọng.
Hí!
Tiếng hút vào hơi lạnh liên tiếp vang lên, có thể làm cho Vũ Hoàng nhị trọng có năm phần mười xác suất trở lên bước vào bát giai tam trọng, vừa nãy Diệp thiếu ở thời điểm chỉ điểm bọn họ dĩ nhiên là đang luyện chế đan dược nghịch thiên như vậy?
Tất cả mọi người đều trợn mắt ngoác mồm.
Đặc biệt đám Vũ Hoàng nhị trọng như Dương Tu, càng là từng cái từng cái ánh mắt hừng hực.
Giả như bọn họ được một viên đan dược như vậy, chẳng phải là trong thời gian cực ngắn liền có thể đột phá đến bát giai tam trọng?
Nhìn ánh mắt hừng hực của mọi người, Diệp Huyền nhất thời nở nụ cười:
- Các ngươi vừa mới có cảm ngộ, đều về tu luyện trước đi, cho nên ta luyện chế Đế Lam Đan này, chính là cho các ngươi, chờ các ngươi bế quan ra ngoài, tự nhiên một cái cũng sẽ không thiếu.
- Vâng.
Đám người Dương Tu ngay lập tức kích động lui ra luyện chế thất.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, tin tưởng sau khi đám người Dương Tu trải qua Lục Cảm Hàng Lâm, lẫn nhau ở mọi phương diện trình độ đều sẽ tăng lên rất nhiều.
Mà sau khi đám người Dược lão bế quan, Diệp Huyền thì bắt đầu ở trong Thiên Đô Phủ bố trí một chút trận pháp.
Một khi hắn cùng Huyết Kiếm Vũ Đế rời đi, Thiên Đô Phủ sẽ không có cường giả Vũ Đế tọa trấn, đến lúc đó một khi có cường giả Vũ Đế ngoại lai xông vào, chỉ dựa vào đám người Tiêu Vô Tẫn rất khó ứng phó, nhưng nếu như cộng thêm trận pháp, vậy thì dễ dàng hơn rất nhiều.
Tu vi của hắn bây giờ đã khôi phục lại cảnh giới Vũ Hoàng, hoàn toàn có thể bố trí một ít trận pháp bát giai đỉnh phong, những trận pháp này mặc dù không cách nào đánh giết cường giả Cửu Thiên Vũ Đế, nhưng mang đến cho bọn họ một chút phiền toái lại đơn giản.
Trong quá trình bố trí trận pháp, Diệp Huyền căn bản không có tiết kiệm vật liệu, các loại vật liệu đỉnh cấp đều hòa vào trong đó, thậm chí còn ở trong một trận pháp công kích gia nhập một chút Tuyệt Âm Chi Thủy.
Đến thời điểm nếu như có cường giả Vũ Đế nào không có mắt dám to gan xông vào Thiên Đô Phủ, chỉ có thể coi như bọn họ xui xẻo.
Mà thời điểm Diệp Huyền khắp nơi bố trí trận pháp, Từ gia cùng Lâm gia cũng rốt cục được một chút tin tức, bọn họ biết Diệp Huyền trở về, tất cả đều lập tức đi tới Huyền Quang Các bái kiến.
Trong đó Lâm Quang Nguyên cùng đám người Lâm Bác tự nhiên là vô cùng cảm khái, sau khi nhìn đến Huyết Kiếm Vũ Đế bên người Diệp Huyền, bọn họ căn bản không cần Diệp Huyền nói, liền trong nháy mắt rõ ràng chân tướng mấy ngày trước Úy Trì gia bị diệt.
Hơn nữa những ngày qua Tiêu Vô Tẫn đến Huyền Quang Các vô cùng nhiều lần, bọn họ cũng mơ hồ rõ ràng một vài thứ.
Từ gia thì càng thêm chấn kinh, thời điểm nhìn thấy Huyết Kiếm Vũ Đế, Từ Nghiễm Lâm cùng Từ Chấn sợ đến suýt chút nữa không đặt mông ngã xuống đất.
Lúc trước ở Cổ Ma Chi Địa, chính là Huyết Kiếm Vũ Đế một chưởng đánh nát huyền mạch của Từ Nghiễm Lâm, để hắn trở thành phế nhân, bây giờ tuy thương thế của Từ Nghiễm Lâm tốt hơn rất nhiều, nhưng tu vi chỉ dừng lại ở bát giai nhị trọng, ngay cả bát giai tam trọng cũng không khôi phục.
Mà khi biết Huyết Kiếm Vũ Đế đã trở thành thị vệ của Diệp Huyền, Trong lòng Từ Nghiễm Lâm không khỏi cay đắng.