Nó nói hết lời, dĩ nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, bay thẳng đến Diệp Huyền.
- Tân Ba Đức, trở về.
Đầu lĩnh Yêu Hoàng kia lập tức nộ quát một tiếng.
- Muốn chết.
Trong con ngươi của Diệp Huyền lướt qua một tia lệ mang, không chờ Huyết Kiếm Vũ Đế động thủ, trong hai con mắt của hắn đột nhiên lướt qua một tia ánh sáng mông lung.
Khí tức một u lạnh, một hừng hực từ trong mắt Diệp Huyền đột nhiên lướt qua, sau đó bỗng dưng nhảy vào trong đầu Yêu Vương kia.
- Thần Linh Đồng Thị... Băng Hỏa Song Bạo!
Ầm!
Lực lượng đóng băng của Tuyệt Âm Chi Thủy, cùng lực lượng nổ tung của Tử Thương Viêm, trực tiếp ở trong linh hồn của Yêu Vương cấp bảy đỉnh phong kia nổ tung, con Yêu Vương cấp bảy đỉnh phong này kêu thảm một tiếng, linh hồn trực tiếp phá nát, thân thể cao lớn ầm một tiếng nện ở trước người Diệp Huyền, đập ra một hố sâu cực lớn, triệt để không còn một tiếng động.
- Nhân loại đáng chết.
Còn lại mấy con Yêu Vương tất cả đều phẫn nộ gào thét, dồn dập nhìn về phía Yêu Hoàng đầu lĩnh kia, mà Yêu Hoàng đầu lĩnh kia thì thân thể chập trùng, vẻ mặt phẫn nộ, đồng thời trong mắt có một tia sợ hãi.
Tân Ba Đức làm thủ hạ của nó, thực lực của đối phương mình quá rõ ràng, tuyệt đối là hàng đầu ở trong hết thảy Yêu Vương, nhưng Nhân loại nhìn như rất trẻ tuổi kia, dĩ nhiên chỉ nhìn một cái liền để Tân Ba Đức vẫn lạc, loại thủ đoạn đáng sợ này, để Yêu Hoàng đầu lĩnh khiếp sợ ngơ ngác, cả người bốc lên mồ hôi lạnh.
Đặc biệt là dáng dấp của Huyết Kiếm Vũ Đế đối với Diệp Huyền cung kính, càng làm cho trong lòng nó sợ hãi.
Ngay cả Vũ Đế Nhân loại cũng cung cung kính kính với thiếu niên kia, lẽ nào thực lực của thiếu niên Nhân loại này còn trên Vũ Đế Nhân loại kia? Nghĩ tới đây, trong lòng Yêu Hoàng đầu lĩnh kia đã có ý lui.
Nhìn thấy những Yêu thú này còn không lui, ánh mắt của Diệp Huyền trầm xuống, lập tức liền lạnh giọng nói:
- Làm sao, mấy người các ngươi còn chưa cút, chẳng lẽ là muốn giống như Yêu Vương này?
- Đại nhân!
Mấy con Yêu Vương dồn dập nhìn về phía Yêu Hoàng đầu lĩnh.
- Chúng ta đi.
Yêu Hoàng đầu lĩnh biến sắc, mang theo mấy thủ hạ cấp tốc biến mất ở trong núi rừng.
Huyết Kiếm Vũ Đế nhìn mấy con Yêu thú này rời đi, hừ lạnh một tiếng, chợt có chút không rõ nói với Diệp Huyền:
- Diệp thiếu, chỉ là mấy con Yêu thú mà thôi, vì sao không cho ta giết chúng nó?
Diệp Huyền híp mắt nói:
- Mấy con Yêu thú này không tính là gì, có điều sau lưng chúng nó có lai lịch lớn.
Trên mặt Huyết Kiếm Vũ Đế lộ ra vẻ nghi hoặc, có lai lịch lớn?
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Nơi đây cách Hỗn Loạn Chi Thành gần như vậy, hẳn là địa phương võ giả trong Hỗn Loạn Chi Thành thường thường săn giết Yêu thú cùng Huyền thú, nhưng những Yêu thú này lại có thể ở Xích Phong sơn mạch tiếp tục sinh sống, đồng thời cắt xuống cái gọi là cấm địa, không hề có một chút bối cảnh là không thể, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là thành viên của thế lực Yêu tộc Đế cấp trong Xích Phong sơn mạch này, chúng ta đến Hỗn Loạn Chi Thành mục đích là vì cứu người, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Huyết Kiếm Vũ Đế bừng tỉnh, đối với Diệp Huyền làm việc lão luyện âm thầm khâm phục.
Thân là Cửu Thiên Vũ Đế của Huyền Vực, hắn đối với Yêu tộc hiểu rõ tự nhiên cũng vượt xa người bình thường.
Ở Thiên Huyền đại lục, Nhân loại cùng Yêu tộc luôn là tử địch, đặc biệt một ít nơi hẻo lánh, càng là giết không thể tách rời.
Thế nhưng ở trên mức độ cao tầng của hai tộc, lại không có đơn giản như vậy.
Yêu tộc thực lực mạnh mẽ, ở trên Thiên Huyền đại lục thế lực trải rộng, hầu như là một chủng tộc không yếu hơn Nhân loại bao nhiêu, thế lực hàng đầu trong chúng nó cũng cực kỳ đáng sợ, không phải bình thường.
- Chúng ta đi thôi.
Sau khi giải thích một hồi, lúc này Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế phóng lên trời, lao về phía Hỗn Loạn Chi Thành.
Giờ khắc này ở nơi sâu xa của Xích Phong sơn mạch.
Nơi này có một quần sơn bao la, những ngọn núi này toàn thân đỏ đậm, lẫn nhau trong lúc đó dĩ nhiên hình thành một trận thể vô cùng đáng sợ, bao phủ khu vực này ở bên trong.
Mà ở hạch tâm của khu vực này, lại có mấy ngọn núi cực kỳ nguy nga, trên mỗi một ngọn núi, đều có từng mảng từng mảng động phủ tinh xảo, mà ở đỉnh ngọn núi, càng tọa lạc mấy toà cung điện chiếm diện tích cực kỳ bao la.
Trong đó một cung điện toàn thân đỏ đậm, như dùng một loại nham thạch hỏa diễm nào đó xây thành, toả ra một luồng khí tức nóng rực, đốt không khí chung quanh mịt mờ vặn vẹo.
Ở trong cung điện, một nam tử trung niên trên người mặc trường bào màu đỏ thẫm, mái tóc dài đỏ rực, mi tâm mang theo một tiêu chí hỏa diễm đang ngồi ở trên ghế, thân thể của hắn thon dài, hai chân bắt chéo, trên người thiêu đốt đạo đạo hỏa diễm, có một loại khí tức nguy nga bá đạo quanh quẩn.
Mà ở bên cạnh hắn, thì đứng một nữ tử vóc người nóng bỏng, da thịt trắng như tuyết, thân thể yểu điệu khiến người ta cảm thấy si mê, dung mạo cũng yêu diễm đến cực điểm, nhìn một chút, liền khiến người ta cảm thấy mộng ảo mê ly, không dám nhìn gần, phảng phất như tâm thần muốn hòa vào trong đó.
Giờ khắc này ở trước mặt nam tử, một nam tử thân cao ba thuớc cung kính quỳ ở đó, báo cáo cái gì.
Chính là Yêu Hoàng đầu lĩnh trước bị Diệp Huyền doạ lui kia.
Sau khi nó báo cáo xong, kiền thấp thỏm lùi qua một bên.
- Ngươi là nói, Xích Phong sơn mạch chúng ta đến một Vũ Đế Nhân loại, còn có một thiếu niên thần bí, hơn nữa thiếu niên thần bí kia, một cái ánh mắt liền để Tân Ba Đức dưới trướng ngươi vẫn lạc tại chỗ?
Nam tử trung niên cau mày nói.
- Đúng, Xích Diễm Yêu Đế đại nhân, Vũ Đế Nhân loại cùng thiếu niên kia xông vào cấm địa của Xích Phong sơn mạch ta, thuộc hạ đi tới quát lớn bọn hắn, nhưng bọn họ lại vẫn để thuộc hạ lăn, thuộc hạ tự nhiên tức không nhịn nổi, muốn giữ gìn uy danh của Xích Viêm sơn mạch ta, nhưng Vũ Đế Nhân loại kia thực lực quá mạnh mẽ, thuộc hạ đem hết toàn lực mới bảo vệ một mạng, chỉ là Tân Ba Đức không có hạnh vận như vậy, kết quả bị thiếu niên Nhân loại kia một ánh mắt liền giết.
Yêu Hoàng kia nói.
- Ngươi đem hết toàn lực mới bảo vệ được một mạng?
Nam tử trung niên lạnh lùng nhìn hắn, trào phúng nói:
- Ngươi một Yêu Hoàng, lại có thể ở trên tay Cửu Thiên Vũ Đế của Nhân loại giữ được tính mạng, thực lực không tệ a? Còn có mấy Yêu Vương dưới trướng của ngươi, lại cũng bảo vệ được tính mạng, có phải là ngươi thủ lĩnh bảo vệ có công không?