Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1407: Yêu tộc Huyền thú (2)



Ánh mắt của Diệp Huyền đột nhiên trầm xuống:

- Nói như vậy, ngươi là không chuẩn bị buông tha chúng ta rồi?

Cả người Diệp Huyền đi tới bầu trời, ánh mắt lạnh lùng nhìn nó.

Yêu Hoàng trơ mắt nhìn Diệp Huyền đi tới trước mặt nó, sắc mặt ngay lập tức trở nên vô cùng sốt sắng, bắp thịt cả người cứng ngắc.

Nó nghe nói chuyện đã xảy ra trước kia, ở trong mắt nó, Diệp Huyền đã là một Luyện Hồn Sư cửu giai, đối mặt cường giả như vậy, nếu như nó dám động thủ, vậy thì có hiềm mình sống thiếu kiên nhẫn, không nghe nói trước đó Tân Ba Đức ở dưới một cái ánh mắt của hắn liền vẫn lạc sao?

Thực lực của nó tuy mạnh hơn Tân Ba Đức rất nhiều, nhưng đối với tồn tại có thể nháy mắt diệt Tân Ba Đức, e là hai mắt ba mắt cũng có thể làm cho mình vẫn lạc a.

Thế nhưng muốn nó lùi về sau cũng không thể, trước hai người kia ở trong cấm địa của nó hái linh dược, đã thuộc về phá hoại quy củ mà Hỗn Loạn Chi Thành cùng Xích Phong sơn mạch định ra, nếu liền như thế thả bọn họ rời đi, sau khi nó trở về vẫn khó thoát khỏi cái chết.

Nó vừa nãy đã đúng lúc đem tin tức lan truyền trở lại, hiện tại chỉ có thể cầu khẩn Xích Diễm đại nhân sớm một chút cho mình hồi phục.

Nghĩ tới đây, Yêu Hoàng này liền nói với Diệp Huyền:

- Không phải ta không buông tha các ngươi, mà là các ngươi đã trái với quy củ của Xích Phong sơn mạch chúng ta, tại hạ không làm chủ được.

- Ngươi không làm chủ được, như vậy liền để bản điện hạ cùng tồn tại sau lưng ngươi có thể làm chủ nói chuyện một chút.

Diệp Huyền dứt tiếng, trong cơ thể đột nhiên thả ra một luồng khí tức, luồng khí tức này vừa xuất hiện, Yêu Hoàng kia nhất thời ngơ ngác, cảm giác được mình như bị một Yêu tộc đại năng đến từ viễn cổ hồng hoang tập trung, toàn bộ thân thể đều cứng ngắc không cách nào nhúc nhích.

Đồng thời một luồng lực lượng đáng sợ rót vào trong cơ thể nó, cấp tốc đi tới vị trí linh hồn.

Ở trong linh hồn của nó, một đạo Huyền thú hồn niệm mạnh mẽ chiếm giữ, Diệp Huyền thôi thúc lực lượng Thôn Phệ Võ Hồn, đột nhiên cùng Huyền thú hồn niệm kia chạm vào nhau.

Lúc này ở nơi sâu xa của Xích Phong sơn mạch, trong cung điện màu đỏ, nam tử trung niên đang lạnh lùng nhìn nữ tử yêu diễm bên người nói.

- Ngươi không phải nói bọn họ rất thức thời, chỉ là đi ngang qua sao? Tại sao đột nhiên lại cứu hai gia hỏa ở trong cấm địa Yêu tộc ta hái trộm linh dược?

Trên mặt nữ tử yêu diễm cũng lộ ra vẻ ngờ vực, nói:

- Từ Hắc Vũ Hoàng truyền tin tức trở về đến xem, bọn họ hẳn là cùng với hai người kia không quen biết, về phần tại sao muốn cứu bọn họ, thuộc hạ cũng rất hiếu kỳ. Có điều nếu hai người kia ở cấm địa của Xích Phong sơn mạch ta hái linh dược, đã thuộc về công nhiên phá hoại quy củ của Hỗn Loạn Chi Thành cùng Xích Phong sơn mạch chúng ta định ra, có điều đại nhân tạm thời còn không cần đứng ra, có thể để cho thuộc hạ đi cùng bọn họ giao lưu, thăm dò hư thực, nếu như...

Nữ tử yêu diễm này mới vừa nói tới đây, sắc mặt của nàng nguyên bản trấn định bỗng dưng thay đổi, con ngươi áp súc, khiếp sợ nói:

- Đại... Đại nhân, tiểu tử kia dĩ nhiên là Yêu tộc Huyền thú!

- Cái gì? Tiểu tử kia là Yêu tộc Huyền thú? Xà Mị, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?

Xích Diễm Yêu Đế lạnh lùng nhìn nàng một cái, trên mặt lộ ra vẻ ngờ vực.

Nếu như tiểu tử kia là Yêu tộc Huyền thú, mấy tên thủ hạ kia của hắn sẽ không thấy được? Nhưng mà tính cách của Xà Mị Xích Diễm Yêu Đế cũng rất rõ ràng, là căn bản không sẽ lừa gạt mình.

Trên mặt nữ tử yêu diễm này mang theo vẻ hoảng sợ, gấp gáp hỏi:

- Đại nhân, người kia, không, tên kia xác thực là Yêu tộc Huyền thú, hơn nữa thực lực tuyệt đối ở trên bản tọa, hiện tại hắn đang thông qua Huyền thú hồn niệm mà bản tọa để lại trong đầu Hắc Vũ Hoàng cùng ta câu thông.

Sắc mặt của Xích Diễm Yêu Đế đột nhiên biến đổi, cả người đứng lên, cả kinh nói:

- Ngươi nói là thật?

- Là thật.

Xà Mị nói hết lời, lập tức ngồi khoanh chân, trên đỉnh đầu của nàng cấp tốc hiện ra một hư ảnh cự mãng bảy màu, chính là bản thể hồn niệm của nàng, thế nhưng giờ khắc này ở trên hồn niệm của nàng, còn có một luồng hắc khí đáng sợ, luồng khí tức này xuyên thấu qua hằng cổ không gian, cùng hồn niệm của Xà Mị liên hệ cùng nhau.

Ở dưới ánh mắt giật mình của Xích Diễm Yêu Đế, hắc khí kia dĩ nhiên hóa thành một Chiến Thần hư vô, cùng Xích Diễm Yêu Đế đối lập.

- Ngươi, chính là Yêu tộc Yêu Đế của Xích Phong sơn mạch này?

Tuy bóng người kia xuyên thấu tầng tầng hư không, có vẻ vô cùng lãnh đạm, nhưng cũng tỏa ra một luồng uy thế kinh người, luồng áp lực này để Xích Diễm Yêu Đế cũng cảm thấy tim đập thình thịch, có một loại ý vị đến từ viễn cổ hồng hoang, hủy diệt tất cả.

Hai con mắt của Xích Diễm Yêu Đế lập tức nheo lại, ngưng tiếng nói:

- Không sai, bổn Đế chính là Xích Phong sơn mạch đệ ngũ Yêu Đế... Xích Diễm Yêu Đế, các hạ đến tột cùng là Yêu tộc phương nào, đến Xích Phong sơn mạch ta, sao không xưng tên ra.

Bóng người màu đen kia đứng ngạo nghễ trên đại điện, khí tức đáng sợ chấn động Cửu Thiên thập địa, đạm mạc nói:

- Hóa ra là Xích Diễm Yêu Đế, bản điện Huyền Diệp, đến từ viễn cổ Phù Quang sơn mạch, hôm nay đi ngang qua Xích Phong sơn mạch của ngươi, muốn từ trong tay các hạ mang hai võ giả Nhân loại, không biết các hạ có cho bản điện mặt mũi hay không?

- Phù Quang sơn mạch?

Xích Diễm Yêu Đế hơi nhướng mày, Thiên Huyền đại lục, thế lực Yêu tộc trải rộng, nhưng có nội tình cũng chỉ có mấy cái như vậy, nhưng Phù Quang sơn mạch này, hắn chưa từng nghe qua.

Lúc này hắn lạnh lùng nói:

- Phù Quang sơn mạch này thuộc về một mạch nào, vì sao bổn Đế chưa từng nghe qua?

Thôn Phệ Võ Hồn của Diệp Huyền biến thành bóng người nhất thời cười lạnh, trong mắt dĩ nhiên lộ ra một tia miệt thị:

- Phù Quang sơn mạch của bản điện, chính là đến từ viễn cổ hồng hoang, không ở trong Thiên Huyền đại lục, các hạ tự nhiên chưa từng nghe nói, Phù Quang hất mạch ta, bây giờ chỉ có hai yêu xuất thế, nô bộc của bản điện Kim Lân, là Vô Tận sơn mạch Lang Hoàng điện điện chủ, làm sao, các hạ còn có nghi vấn gì không?

Tuy ngữ khí của Diệp Huyền bình tĩnh, nhưng trong giọng nói mang theo cao cao tại thượng, cùng với tâm ý khinh bỉ, lại để trong lòng Xích Diễm Yêu Đế phẫn uất không ngớt.