Hắc Thiên Yêu Đế còn không nói hết lời, thanh niên tóc vàng kia sắc mặt bỗng dưng biến đổi, một cước ầm ầm đá nổ tung cái bàn trước người, các loại quả cây thịt nướng rơi ra, thanh niên tóc vàng ánh mắt lạnh lẽo nói:
- Hắc Thiên hộ pháp, ngươi nói cái gì? Có Huyền thú tự xưng bản điện hạ là tôi tớ của hắn? Đùa gì thế, bản điện anh tư thần võ, khí vũ hiên ngang, phong lưu phóng khoáng, sẽ là tôi tớ của người khác? Hắc Thiên hộ pháp, ngày hôm nay ngươi lại đây là tiêu khiển bản điện hạ sao?
Kim Lân nộ khí đằng đằng, trong đôi tròng mắt màu vàng phóng ra ánh sáng làm người ta sợ hãi, cái khí tức kia kinh khủng, ép đến Hắc Thiên Yêu Đế khí huyết dâng trào, âm thầm kinh tâm.
Hắc Thiên hộ pháp liền nói:
- Kim Lân điện hạ bớt giận, lão phu làm sao dám tiêu khiển điện hạ, nói như thế, là tên kia ăn nói linh tinh, lão phu lập tức thông báo bằng hữu của ta, chém gia hỏa kia thành muôn mảnh, lấy chính danh cho Kim Lân điện hạ.
- Hừ, lúc này mới phải.
Kim Lân hừ lạnh một tiếng, lúc này mới lại ngồi xuống.
Hắc Thiên hộ pháp xoa xoa cái trán:
- Lão phu liền nói, tên kia tự xưng là đến từ Phù Quang sơn mạch, chỗ này lão phu ngay cả nghe cũng chưa từng nghe tới, vốn là hắn ăn nói linh tinh a.
Không ngờ Hắc Thiên hộ pháp mới vừa nói hết lời, toàn bộ thân thể của Kim Lân liền đột nhiên nhảy lên, hóa thành một vệt kim quang rơi vào trước mặt Hắc Thiên Yêu Đế, trên gương mặt tràn ngập kích động, gấp gáp hỏi:
- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Hắn nói hắn đến từ nơi nào?
Hắc Thiên Yêu Đế sợ hết hồn, liền nói:
- Hắn nói hắn đến từ Phù Quang sơn mạch, tên gì Huyền Diệp, làm sao, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?
- Tiên sư nó, sao ngươi không sớm nói cho ta.
Kim Lân hú lên quái dị, trên gương mặt nhất thời vô cùng nóng nảy.
- Nhanh, nhanh, hiện tại hắn ở nơi nào? Xích Phong sơn mạch lại là nơi nào? Nhanh mang ta tới?
Kim Lân vội vội vàng vàng quát, vẻ mặt không thể chờ đợi được nữa.
Hắc Thiên Yêu Đế nó vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy Kim Lân điện hạ biến thành dáng dấp như vậy, liền nói:
- Kim Lân điện hạ, Xích Phong sơn mạch ở Tây Vực đại lục, cách Vô Tận sơn mạch chúng ta không dưới mấy vạn dặm, người kia là thông qua đưa tin trận liên lạc với lão phu.
- Đưa tin trận, nha nha, đưa tin trận, vậy mau mau mang ta đi chỗ đưa tin trận.
Kim Lân vội nói.
- Đưa tin trận lão phu có mang đến.
Hắc Thiên Yêu Đế liền lấy ra một trận bàn, trực tiếp liên lạc ngay ở trong Kim Lân điện.
Giờ khắc này, ở Xích Phong sơn mạch, trong cung điện của Xích Diễm Yêu Đế.
Vù!
Diệp Huyền cùng Xích Diễm Yêu Đế chờ đợi hồi lâu, đưa tin trận rốt cục lại lần nữa lấp loé.
Không chờ đối diện nói chuyện, Xích Diễm Yêu Đế đã căng thẳng mở miệng hỏi:
- Lão ca, ngươi hỏi qua Kim Lân điện hạ kia chưa?
- Ngươi là ai? Tránh ra cho ta, điện hạ ở chỗ của ngươi sao? Điện hạ, ta là Kim Lân a.
Một thanh âm kích động từ trong đưa tin trận vang lên, mang theo vẻ hèn mọn độc nhất của Kim Lân.
Trong Kim Lân điện, Hắc Thiên Yêu Đế chỉ cảm giác cả người mình nổi da gà, nhận thức Kim Lân điện hạ lâu như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe được Kim Lân điện hạ ôn nhu như thế.
Hắc Thiên Yêu Đế liền nói với Xích Diễm Yêu Đế:
- Xích Diễm lão đệ, vị này chính là Yêu Thần cung Kim Lân điện hạ của Vô Tận sơn mạch chúng ta, ngươi còn không mau nhận thức một hồi.
Thân thể Xích Diễm Yêu Đế run lên, liền nói:
- Bổn Đế Xích Phong sơn mạch Xích Diễm, bái kiến Kim Lân điện hạ.
Kim Lân hừ một hồi nói:
- Ngươi chính là Xích Diễm kia, ta biết rồi, nghe nói Huyền Diệp điện hạ ở chỗ của ngươi? Hắn đâu?
Bên trong cung điện Diệp Huyền nghe được thanh âm của Kim Lân, trong lòng cũng hơi có chút kích động, mấy năm chưa thấy cái tên này, không biết hiện tại nó làm sao, xem ra ở Vô Tận sơn mạch tựa hồ lăn lộn còn rất tốt.
Có điều trên mặt Diệp Huyền không có một chút gợn sóng, đứng lên lạnh nhạt nói:
- Kim Lân, xem ra ngươi ở Vô Tận sơn mạch lăn lộn rất thoải mái a, không quên bản điện chứ?
- Khặc khặc, làm sao như thế chứ, điện hạ ngươi làm sao đi Xích Phong sơn mạch?
- Ta đến bên Xích Phong sơn mạch làm ít chuyện, không ngờ Yêu tộc nơi này không cho bản điện mặt mũi, bản điện báo tên của ngươi, trái lại bị bọn hắn hoài nghi, cũng may hiện tại cuối cùng cũng coi như liên lạc được ngươi.
- Lớn mật, làm càn, quả thực quá coi trời bằng vung, Yêu tộc nào dám vô lễ với điện hạ ngươi như thế?
Thanh âm nổi giận đùng đùng của Kim Lân nhất thời từ trong đưa tin trận truyền ra:
- Xích Diễm Yêu Đế phải không? Đây là ý của ngươi hay là ý tứ của Yêu tộc Xích Phong sơn mạch các ngươi? Vị Huyền Diệp điện hạ này, chính là chủ nhân của bản điện, là hoàng tộc của bộ tộc ta, các ngươi dám như thế với hắn, là không cho bản điện mặt mũi sao?
Cái trán của Xích Diễm Yêu Đế lập tức bốc lên mồ hôi lạnh, tuy Xích Phong sơn mạch hắn không quy Quy Vô Tận sơn mạch quản hạt, thế nhưng thân phận của Kim Lân vốn để nó khá sợ hãi, không nghĩ tới Huyền thú trước mặt này dĩ nhiên đúng là chủ nhân của Kim Lân điện hạ, trong lòng Xích Diễm Yêu Đế lập tức liền hoảng loạn lên.
- Hiểu lầm, này tất cả đều là hiểu lầm.
Xích Diễm Yêu Đế liền nói.
Kim Lân hừ lạnh nói:
- Ta mặc kệ này có phải hiểu lầm hay không, bản điện ở đây nói cho ngươi, hắn là điện hạ của Kim Lân bộ tộc ta, thân phận cao quý, luôn luôn ẩn giấu ở trong Nhân loại, lòng mang thiên hạ, vì đại nghiệp của bộ tộc ta mà kính dâng một đời. Ta căn bản không cần đoán, liền biết bên người điện hạ khẳng định có Nhân loại, cho nên mới để hắn bó tay bó chân, bằng không lấy thân phận cùng thực lực của điện hạ, sao lại cùng các ngươi phí lời nhiều như vậy?
Trong lòng Xích Diễm Yêu Đế cả kinh, xác thực, thân phận Huyền thú của Diệp Huyền, trước thủ hạ của hắn cũng không nhìn ra, công phu ẩn nấp bực này, e là ngay cả hắn cũng không làm được, có thể thấy được đối phương ẩn giấu ở trong Nhân loại, là thật sự có mục đích khác.
Nghĩ đến mình đắc tội một Yêu tộc đại năng như thế, trong lòng Xích Diễm Yêu Đế không nhịn được thấp thỏm lo âu.
- Được rồi Kim Lân, nếu hiểu lầm, nói rõ ràng là tốt rồi.
Diệp Huyền lạnh nhạt nói:
- Lần này bản điện là đi Nhân loại Hỗn Loạn Chi Thành có việc, khó tránh khỏi muốn cùng đám người Xích Diễm Yêu Đế giao thiệp, hiện tại hiểu lầm giải trừ là tốt rồi.