Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1471: Hỏa Quyền Vũ Đế (1)



Vô Lượng Sơn ở Hỗn Loạn Chi Thành có trụ sở, tiến hành buôn bán nô lệ, thế nhưng là cùng các thế lực lớn đều có liên hệ, mà không chỉ Đấu Vũ Hội.

- Không sai, sở dĩ Vô Lượng Sơn bán Hoàng Phủ Tú Minh cho Đấu Vũ Hội, cũng không phải bởi vì Đấu Vũ Hội ra giá cao, mà là song phương có mưu kế, tựa hồ là vì dẫn ra mấy người Vô Lượng Sơn kỳ vọng, vì lẽ đó nếu như ngươi đạt được bách thắng liên tiếp, chỉ cần yêu cầu Hoàng Phủ Tú Minh, Vô Lượng Sơn sẽ coi ngươi là mục tiêu, đến thời điểm đó thân phận của ngươi chắc chắn bại lộ.

Nhĩ gia trầm giọng nói.

- Diệp thiếu, chuyện này...

Trong lòng Huyết Kiếm Vũ Đế cả kinh, nhìn về phía Diệp Huyền.

Chỉ thấy trên mặt Diệp Huyền, vẫn cực kỳ bình thản, tựa hồ cũng không có bị tin tức này làm kinh sợ.

- Nếu như là vì kéo ta ra, tại sao tin tức của Hoàng Phủ Tú Minh bí mật như vậy, ta làm sao cũng tìm hiểu không tới, vẫn là từ trong miệng Nhĩ gia ngươi biết được, Vô Lượng Sơn ẩn giấu tin tức bí ẩn như vậy, tựa hồ không có hiệu quả dẫn người ra a?

Một bên Kỷ Linh nghi ngờ nói.

- Đó là bởi vì cấp độ của ngươi quá thấp, khởi nguồn tin tức của ngươi, chỉ là ở tầng dưới chót của Tam Cửu Đại Đạo, tự nhiên tìm hiểu không tới tin tức của Hoàng Phủ Tú Minh, trên thực tế ở trong các đại thế lực hàng đầu của Hỗn Loạn Chi Thành, đều biết Vô Lượng Sơn bán cho Đấu Vũ Hội một Luyện Hồn Sư.

Nhĩ gia lần thứ hai nói.

- Vậy ngươi có biết, người Vô Lượng Sơn muốn dẫn ra đến tột cùng là ai không?

Trên mặt Diệp Huyền vẫn vô cùng bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi.

- Ta không biết.

Nhĩ gia lắc đầu.

- Vậy ngươi nói cho ta những cái này mục đích là gì? Ngươi đừng nói cho ta, đây chỉ là ngươi lòng tốt.

- Bởi vì ta muốn các hạ chữa trị Thiên Nhĩ Võ Hồn cho ta, chính như các hạ nói, Thiên Nhĩ Võ Hồn của ta bởi vì thôi thúc quá độ, đã tổn thương nghiêm trọng, ta nghĩ tất cả biện pháp, chính là vì tìm kiếm phương pháp có thể chữa trị Thiên Nhĩ Võ Hồn, tuy ta không biết thân phận cùng lai lịch chân chính của các hạ là gì? Thế nhưng ta có loại cảm giác, các hạ nhất định có thể chữa trị Thiên Nhĩ Võ Hồn của ta, vì lẽ đó ta mới đặt thẻ đánh bạc ở trên người các hạ.

Nhĩ gia một mặt kiên quyết cùng nghiêm nghị nói.

Diệp Huyền liếc mắt nhìn hắn:

- Bằng vào tình báo ngươi cho, còn chưa đủ để ta chữa trị Thiên Nhĩ Võ Hồn cho ngươi.

Nhĩ gia hơi nhướng mày, cũng không tranh luận, mà nói:

- Nếu như không có tình báo của ta, ngày mai ngươi người không cứu được, mình trái lại sẽ bại lộ? Lẽ nào tình báo cứu ngươi một mạng, còn không đổi được biện pháp chữa trị Thiên Nhĩ Võ Hồn?

Diệp Huyền đột nhiên nở nụ cười:

- Nếu như ngươi có thể cứu ta một mạng, tự nhiên có thể đổi lấy biện pháp chữa trị Thiên Nhĩ Võ Hồn, thế nhưng ngươi nói cho ta tình báo ta trước đó sớm đã biết, ngươi cảm thấy còn có giá sao?

- Không thể, ngươi làm sao có khả năng biết Vô Lượng Sơn cùng Đấu Vũ Hội lẫn nhau có cấu kết?

Nhĩ gia không tin.

Chuyện này, toàn bộ Hỗn Loạn Chi Thành chỉ có một mình hắn biết, hắn tuyệt không tin Diệp Huyền trước đó cũng biết.

- Mặc kệ ngươi cảm thấy có thể hay không, chuyện này ta trước đó đã biết rõ.

Diệp Huyền lắc đầu một cái.

Nhĩ gia đột nhiên cau mày, tuy hắn rất không tin trước đó Diệp Huyền đã biết tình báo của mình, thế nhưng từ trong ánh mắt Diệp Huyền, đối phương tựa hồ cũng không có lừa hắn.

- Vậy làm sao ngươi mới có thể chữa trị Võ Hồn cho ta?

- Giả như ngươi đồng ý cống hiến cho ta, ta có thể suy tính một chút.

Diệp Huyền nhìn chằm chằm Nhĩ gia, gằn từng chữ một.

- Không thể.

Nhĩ gia đứng lên, sắc mặt giận dữ.

- Các hạ yêu cầu không khỏi cũng quá mức đi? Nhĩ gia ta ở Hỗn Loạn Chi Thành sừng sững mấy chục năm không ngã, ngay cả ba thế lực lớn ta cũng không muốn gia nhập, tuyệt đối không thể cống hiến cho bất luận người nào.

- Sừng sững mấy chục năm không ngã?

Sắc mặt Diệp Huyền vẫn không chút biểu tình, đạm mạc nói:

- Ta nghĩ chính ngươi nên rất rõ ràng, vì sao ngươi có thể ở Hỗn Loạn Chi Thành sừng sững mấy chục năm không ngã, tất cả những thứ này hoàn toàn là bởi vì Thiên Nhĩ Võ Hồn của ngươi có thể biết động tĩnh của bất luận người nào, đặt chân ở góc độ một tiên tri, thế nhưng hiện tại Thiên Nhĩ Võ Hồn của ngươi đã bởi vì mấy chục năm qua cưỡng chế thôi thúc, bị hao tổn cực kỳ nghiêm trọng, không ra mấy năm sẽ triệt để tan vỡ, giả như mất đi Thiên Nhĩ Võ Hồn, ngươi còn có thể sừng sững không ngã hay không, ta nghĩ chính ngươi rõ ràng.

Nhĩ gia biến sắc, ánh mắt lóe lên, chợt hừ lạnh nói:

- Hừ, chuyện cười, ta thừa nhận, Thiên Nhĩ Võ Hồn của ta đã bị hao tổn khá nghiêm trọng, nhưng còn không thể tả giống như ngươi nói, huống chi Nhĩ gia ta ở Hỗn Loạn Chi Thành kinh doanh nhiều năm như vậy, Cửu Thiên Vũ Đế cùng ta kết duyên cũng không chỉ một, coi như mất đi Thiên Nhĩ Võ Hồn, cũng đủ để sinh tồn.

- Há, thật không?

Diệp Huyền cười cợt, lắc đầu nói:

- Các hạ hà tất lừa mình dối người, ngươi cũng là người thông minh, rất rõ ràng đức hạnh của những Cửu Thiên Vũ Đế kia, một khi Thiên Nhĩ Võ Hồn của ngươi mất đi tác dụng, không cách nào làm được Tiên Tri Tiên Giác, bọn họ không bỏ đá xuống giếng cũng đã rất tốt, càng khỏi nói để bọn họ bảo vệ ngươi. Lời nói không êm tai, đừng nói bọn họ, đến thời điểm những thủ hạ kia của ngươi cũng chưa chắc sẽ nghe lời ngươi.

- Còn thương thế trên người ngươi.

Diệp Huyền lại nở nụ cười:

- Hai năm gần đây, hai huyệt phong trì, phong phủ của ngươi có phải mơ hồ đau đớn không? Mới đầu chỉ là ở nửa đêm giờ tý có chút không thoải mái, đến hiện tại, mỗi ngày ban đêm sáu canh giờ đều sẽ đau chốc lát, như châm đâm, đợi chừng hai năm nữa, hai huyệt này của ngươi mỗi giờ mỗi khắc đều giống như đao cắt, đến lúc ấy ngươi cũng đã bệnh vào giai đoạn cuối, ngay cả ta cũng không thể cứu.

Nhĩ gia biểu hiện chấn động, dù hắn lại có thêm lòng dạ, vào lúc này cũng không nhịn được kinh hãi.

Diệp Huyền nói ra tình huống, chính là khắc hoạ trong hai năm qua của hắn, hai huyệt phong trì, phong phủ mỗi đến ban đêm, sẽ như châm đâm đau đớn, hắn cũng ở trong bóng tối đi tìm không ít Luyện Hồn Sư, lại không một cái có thể nhìn ra vấn đề của hắn, không ngờ Diệp Huyền liền chẩn đoán ra bệnh, liếc mắt đã nhìn ra đầu mối, khiến cho trong lòng hắn kinh ngạc, đồng thời cũng tràn ngập ngơ ngác.

Nghĩ đến Diệp Huyền nói hắn chỉ có hai năm thời gian, trong lòng hắn sởn cả tóc gáy, doạ chảy mồ hôi lạnh.