Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 148: Hồn lực thần bí (1)



Nhìn thấy bộ dạng đau đớn của phụ thân, sắc mặt của Diệp Huyền vẫn bình tĩnh như cũ, song chưởng nhanh chóng áp lên sau lưng của phụ thân, huyền thức và hồn lực cùng phóng thích ra, cẩn thận quan sát.

Đột nhiên, hắn nhướng mày.

- Phụ thân, uống thêm một viên liệt mạch đan nữa.

Hắn có thể cảm nhận được, sau khi những kinh mạch vốn đang xoắn lại lộn xộn bên trong cơ thể của phụ thân mình xé rách chừng một phần hai thì công hiệu của viên liệt mạch đan kia cũng đã dần dần biến mất rồi.

Thật ra thì cách trị liệu mà Diệp Huyền chế định rất đơn giản, chính là cách phá rồi lại lập, trước dùng liệt mạch đan để xé rách những kinh mạch đứt đoạn rối loạn của phụ thân, sau đó lợi dụng trùng huyền đan để trùng xoát lại kinh mạch, cuối cùng lại tiếp tục dùng cố nguyên đan để củng cố lại kinh mạch một lần nữa.

Cả quá trình này phải cẩn trọng từng bước không được xảy ra sai sót, điều phải làm đầu tiên, chính là phải khiến cho tất cả kinh mạch đã đứt đoạn trong cơ thể của phụ thân phải triệt để xé rách hoàn toàn một lần nữa.

Cả quá trình xé rách này càng đồng đều thì việc chữa trị về sau sẽ càng hiệu quả hơn.

Cho nên Diệp Huyền mới không để cho phụ thân uống ba viên liệt mạch đan cùng một lúc, mà là uống từng viên một.

Sau khi nghe Diệp Huyền phân phó xong thì Diệp Triển Vân cố nén đau đớn, uống thêm một viên liệt mạch đan nữa.

Dược lực mạnh mẽ nhanh chóng thẩm thấu vào trên những kinh mạch bị nghẽn và đứt đoạn còn lại của Diệp Triển Vân, cưỡng chế xé rách chúng ra.

- Hừ!

Diệp Triển Vân đau đớn kêu lên một tiếng, từng giọt mồ hôi lạnh như hột đậu nhanh chóng lăn xuống từ trên trán của y, nhưng y vẫn cắn môi, không kêu tiếng nào.

Hiệu quả của viên liệt mạch đan thứ hai cũng đã dần dần tan hết.

Kinh mạch bên trong cơ thể Diệp Triển Vân đã xé rách được chừng chín thành, còn một phần kinh mạch nhỏ không dáng kể, dược lực chưa thẩm thấu tới hết.

- Phụ thân, uống viên thứ ba.

Diệp Triển Vân lúc này đã đau tới mức mồ hôi ướt đẫm toàn thân, sắc mặt trắng bệch, cơ thể đều co rút.

Đau đớn mãnh liệt thật giống như ngàn vạn lưỡi đao nhỏ sắc bén đang chém loạn xạ trong cơ thể của y, loại đau đớn như bị xẻo thịt thế này quả thực vô cùng thống khổ.

Y cắn răng, nuốt viên liệt mạch đan thứ ba.

Viên đan dược thứ ba vừa vào bụng thì hai tay của Diệp Huyền đột nhiên đánh mạnh vào sau lưng của y nhanh như chớp.

Chỉ nghe từng tiếng bành bạch vang lên, huyền thức của Diệp Huyền mang theo từng tia huyền khí rất nhỏ nhanh chóng tiến vào bên trong cơ thể của Diệp Triển Vân, thúc giục dược lực của viên liệt mạch đan cuối cùng, thẩm thấu tới từng bộ vị nhỏ nhất.

Cách dùng huyền khí để kích thích dược lực thế này, nguyên lý nghe qua thì có vẻ rất đơn giản, nhưng khi đang trị liệu, thì không phải ai cũng có thể làm được.

Dù sao đi nữa thì cơ thể con người vô cùng tinh tế kín kẽ, còn thân thể của Diệp Triển Vân thì lại càng thêm yếu ớt, nếu như xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì cũng có thể khiến cơ thể của y gánh lấy thương tổn khó lường.

Cả quá trình này nhất định không cho phép xảy ra bất kỳ sai sót nào, cả Lưu Vân Quốc này e là cũng chỉ có mình Diệp Huyền mới dám làm ra chuyện như vậy.

Dược lực của ba viên liệt mạch đan rốt cuộc cũng đã hoàn toàn xé rách toàn bộ kinh mạch bên trong cơ thể của Diệp Triển Vân.

Những mảnh vỡ kinh mạch bị tàn phá kia phân bố đều khắp các bộ vị bên trong thân thể của y, giống như vô số thông đạo bị phá huỷ.

- Phụ thân, uống cùng lúc một viên trùng huyền đan và cố nguyên đan.

Thanh âm của Diệp Huyền đột nhiên vang lên, mang theo một tia nghiêm túc, hắn vừa dứt lời thì Diệp Triển Vân đã bỏ hai viên đan dược vào trong miệng.

Hai loại dược lực thoáng chốc liền được phóng thích bên trong cơ thể của Diệp Triển Vân.

- Phụ thân, ráng chịu một chút.

Diệp Huyền quát khẽ một tiếng, hai tay đột nhiên thôi động huyền khí mãnh liệt, dẫn dắt dược lực của trùng huyền đan chậm rãi di chuyển khắp các kinh mạch đã bị tàn phá trong cơ thể Diệp Triển Vân.

Đau đớn khó nén nhanh chóng khiến cho trong miệng Diệp Triển Vân không ngừng tràn ra tiếng rên thống khổ, sắc mặt của y tái nhợt như giấy, không biết từ khi nào đã cắn nát môi, máu chảy dọc xuống khoé miệng y, nhưng trước cơn đau đớn khổng lồ ở kinh mạch thì y đã không còn chút cảm giác nào với nó nữa.

Bất quá một màn tiếp theo cũng khiến cho Diệp Triển Vân khiếp sợ không thôi, ngay lúc y cảm nhận được đau đớn khôn cùng trong cơ thể, thì ở những kinh mạch đã bị dược lực của trùng huyền đan trùng soát qua kia, lại có một cỗ dược lực ôn hoà nào đó, thẩm thấu vào những kinh mạch đã bị trùng phá kia.

Những nơi dược lực đi qua thì kinh mạch vốn đang đau đớn như đao cắt lập tức truyền tới từng trận mát dịu.

Ngay sau đó, những kinh mạch đã bị dược lực của trùng huyên đan trùng phá kia cũng không khép lại rồi xoắn lại như cũ nữa mà là nhanh chóng tu bổ lại với tốc độ cực nhanh nhờ vào cố nguyên đan tẩm bổ.

Chốc lát sau, kinh mạch bên trong cơ thể của Diệp Triển Vân đã bắt đầu hình thành sơ bộ.

- Đây…. đây….

Diệp Triển Vân vô thức thì thào, trong mắt ra lộ tinh quang và vẻ không dám tin, y thật không dám tin, kinh mạch đã bị huỷ hơn mười năm của mình cư nhiên thật sự bắt đầu hình thành lại một lần nữa.

Tuy rằng bây giờ chỉ mới hình thành sơ bộ mà thôi, nhưng vẫn mang tới rung động khó nói nên lời cho y.

- Phụ thân, ngươi phải ráng chịu, đây chỉ mới là bắt đầu thôi.

Thần sắc của Diệp Huyền vô cùng chăm chú, vẻ mặt rất nghiêm túc cẩn thận.

Huyền thức của hắn hoàn toàn tập trung vào bên trong thân thể của Diệp Triển Vân, cẩn thận từng li từng tí thôi động dược lực của trùng huyền đan lướt qua những kinh mạch đã bị xé rách của y.

Cả quá trình này nhất định không được có chút sai lầm nào, một khi sai lộ tuyến thì kinh mạch bên trong cơ thể của phụ thân sẽ triệt để thác loạn, tạo thành hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Lúc này Diệp Huyền chỉ mới vừa nối huyền mạch lại, nếu muốn hoàn toàn nối liền tất cả những kinh mạch đã đứt đoạn lại với nhau thì quả thực là một công trình vô cùng khổng lồ.

Còn loại đau đớn xé rách kinh mạch và huyết nhục ra rồi nối liền lại này, thực sự không phải người bình thường có thể chịu nổi.

- Ha ha, Huyền nhi, ngươi cứ làm đi, chút đau đớn ấy có là gì, cứ thoải mái mà làm!

Trong lòng Diệp Triển Vân vô cùng mừng rỡ, cuồng tiếu nói.

Bản thân y từng là võ giả địa võ sư nhị trọng, cũng không thể để mất mặt với con trai được, hơn nữa, vì để khôi phục thực lực của mình, chút đau đớn này có là gì đâu.