Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 277: Khô Trần khiếp sợ (2)



Chung Chí Văn thân là tổng quản tùy tùng của Khô Trần trưởng lão, trong số những người ở đây, đương nhiên là chói mắt nhất, cũng là người khiến người khác ghen tị nhiều nhất.

- Chung tổng quản, lần đó ta nhìn thấy ngươi tiếp đãi một vị thiếu niên, không biết người nọ là ai vậy? trước kia hình như tại hạ chưa từng gặp qua, hơn nữa ta thấy hình như ngươi dẫn hắn vào trong phòng luyện chế phụ của Khô Trần trưởng lão, chẳng lẽ là đệ tử mà Khô Trần trưởng lão vừa thu nhận?

Có một tên tùy tùng đảo tròng mắt, nhào qua hỏi thăm.

Bọn họ ở trong khu nghỉ ngơi của trưởng lão, không có việc gì làm, suốt ngày chỉ toàn nghe ngóng tin tức với tán phét về về chuyện trong hồn sư tháp mà thôi.

Những tùy tùng của các trưởng lão khác đều vểnh tai lên cẩn thận chờ nghe.

Chung Chí Văn liếc nhìn bọn họ một cái, cười nhạt nói:

- Hắn là một vị đại sư của hồn sư tháp chúng ta, chỉ là rất ít khi tới hồn sư tháp, cho nên các ngươi chưa từng gặp qua, về phần rốt cuộc hắn là ai thì các ngươi cũng không cần dò hỏi làm gì, nói thật là ta cũng không biết rõ lắm.

- Hứ, bày đặt ra vẻ, ngươi mà không biết mới lạ.

Không ít tùy tùng thầm mắng một tiếng trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nịnh nọt như cũ.

Đúng lúc này ——

Phanh!

Cửa chính của phòng nghỉ đột nhiên bị mở ra, chỉ thấy Khô Trần trưởng lão mặt mũi nghiêm túc bước nhanh vào.

Tất cả tùy tùng ở đây đều vội vàng đứng dậy, vẻ mặt sợ hãi, không biết xảy ra chuyện gì.

Khô Trần trưởng lão thân là một trong số những đại trưởng lão cao cấp nhất của hồn sư tháp, đây là lần đầu tiên lão xông thẳng vào phòng nghỉ của những tùy tùng như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.

Không khí căng thẳng, ánh mắt của Khô Trần trưởng lão nháy mắt liền rơi vào trên người Chung Chí Văn:

- Chung Chí Văn, ta hỏi ngươi, vài ngày trước có ai đi vào phòng luyện chế phụ của ta?

Ngữ khí của Khô Trần trưởng lão vô cùng nghiêm túc, ánh mắt như lôi điện, hung hăng nhìn chằm chằm vào Chung Chí Văn, giống như quan quân đang nhìn phạm nhân.

Thanh âm sắc bén nghiêm túc như vậy khiến cho hai chân Chung Chí Văn run lập cập.

- Khô Trần trưởng lão, vài ngày trước Diệp đại sư tới đây, nói muốn hỏi mượn phòng luyện chế của ngươi, tại hạ không dám cho mượn phòng luyện chế chính, liền bạo gan làm chủ, cho hắn mượn phòng luyện chế phụ, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?

Chung Chí Văn nơm nớp lo sợ, cẩn cẩn dực dực trả lời, cơ hồ sắp khóc tới nơi.

- Diệp đại sư?

Khô Trần trưởng lão nhướng mày.

- Chính là Diệp Huyền đại sư.

- Cái gì, là hắn sao?

Khô Trần trưởng lão khiếp sợ mở miệng, trong mắt bắn ra một đạo tinh quang.

Lúc trước sau khi lão bước vào phòng luyện chế phụ xong thì lập tức sợ ngây người.

Phòng luyện chế phụ này thật ra cũng không phải nơi luyện chế thật sự của lão, mà là nơi lão đặt mấy trận bàn luyện chế thất bại cùng với dụng cụ bị hư.

Nhưng vừa rồi khi bước vào, lão lại kinh ngạc phát hiện, những thứ trước kia lão luyện chế thất bại, thậm chí ngay cả dụng cụ luyện chế bị hư hỏng cư nhiên đều khôi phục, cho nên lập tức khiến lão giật mình ngây người.

Những dụng cụ ở nơi này, liên quan tới đủ các phương diện, cho dù lấy tạo nghệ luyện hồn sư tam phẩm của lão cũng không dám nói là có thể sửa được hết, cho nên mới để ở chỗ đó.

Nhưng hôm nay tất cả đều được sữa xong hết, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ có một vị luyện hồn đại sư có tạo nghệ trận pháp và luyện hồn còn cao hơn cả lão, đi vào phòng luyện chế phụ của lão.

Cho nên lão mới vội vã muốn biết người nọ là ai.

Nhưng lại không ngờ, người nọ cư nhiên lại là Diệp Huyền.

Phản ứng đầu tiên trong đầu của lão chính là khiếp sợ và không dám tin, sau này nhớ lại cảnh tượng khi Diệp Huyền nhắc nhở hắn lúc luyện chế thập phương thủ hồn trận thì trong lòng bất giác liền sinh ra cảm giác tin tưởng.

Giống như, nếu như người đó chính là Diệp Huyền thì việc sửa hết những trận văn thất bại cùng với dụng cụ hư hỏng của lão hình như cũng không có gì lạ.

Cảm giác này lại càng khiến lão khiếp sợ hơn nữa.

Phải biết rằng, Diệp Huyền chỉ mới là một thiếu niên mười lăm tuổi, là một luyện hồn sư nhất phẩm vừa mới đăng kí mà thôi.

Cố nén rung động trong lòng, Khô Trần trưởng lão trầm giọng nói:

- Đúng rồi, hắn còn nói gì nữa không?

- Không có. Khô Trần trưởng lão, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ hắn làm hư thứ gì đó của trưởng lão ngài sao?

Vẻ sợ hãi trên mặt Chung Chí Văn càng sâu, đầu óc loạn cào cào, đột nhiên nói:

- Đúng rồi, Khô Trần trưởng lão, ta nghe hắn nói tới học viện gì đó…

Học viện?

Trong lòng Khô Trần trưởng lão thì thào, đột nhiên mắt sáng ngời:

- Diệp Huyền tiểu hữu tuổi còn nhỏ, chẳng lẽ là người của Huyền Linh học viện? Đúng rồi, mười lăm tuổi thì chính là tuổi nhập học ở Huyền Linh học viện mà.

Nghĩ vậy, trong lòng Khô Trần trưởng lão liền vô cùng kích động

Cho tới nay, lão vẫn luôn không biết lai lịch của Diệp Huyền, hôm nay rốt cuộc cũng biết được một chút tin tức.

Còn Chung Chí Văn thì cũng đứng một bên khóc không ra nước mắt, nếu như thật sự là Diệp Huyền làm hư bảo bối gì đó của Khô Trần trưởng lão thì chức tổng quản tùy tùng này của gã xem như đi tong, thậm chí còn có thể bị Khô Trần trưởng lão trừng phạt nghiêm khắc nữa.

Lúc này trong lòng gã không khỏi cảm thấy vô cùng hối hận, tại sao mình lại cho Diệp Huyền vào làm gì không biết.

Không giống với Chung Chí Văn đang sợ hãi run rẩy, mấy tên tùy tùng đứng bên cạnh gã thì cả đám đều cuối đầu, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt nhìn qua Chung Chí Văn với vẻ hả hê.

Chung Chí Văn thân ở địa vị cao, những tùy tùng khác như bọn họ trước kia đã vô cùng chướng mắt, bây giờ nhìn thấy đối phương làm sai chuyện, vẻ mặt sợ hãi thì trong lòng cả đám liền hớn hở khỏi bàn.

Quan trọng hơn chính là một khi gã bị Khô Trần trưởng lão trừng phạt, sẽ để trống một chức tổng quản tùy tùng, như vậy thì bọn họ sẽ có cơ hội rồi!

Nhất thời, tất cả tùy tùng đều vểnh tai lên nghe, muốn xem Khô Trần trưởng lão sẽ trừng phạt hắn như thế nào.

Là quát tháo một trận, giáo huấn cho một chặp hay là đuổi vào lãnh cung, từ tổng quản tùy tùng trở thành một tên chạy việc hay là trực tiếp đuổi khỏi hồn sư tháp, vĩnh viễn không thuê lại đây?

Tất cả mọi người đều vô cùng chờ mong.

Nhưng thật không ngờ, câu nói tiếp theo của Khô Trần trưởng lão lại khiến cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.

- Tốt, tốt lắm, Chung Chí Văn ngươi làm tốt lắm.

Trên gương mặt đanh đanh của Khô Trần trưởng lão đột nhiên nở nụ cười tủm tỉm, một bộ vui mừng hớn hở.