Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 397: Cấm chế nhiều tầng (1)



- Bát vương tử điện hạ nói đúng lắm.

Tư Mã Hiên Vũ và thủ lĩnh cấm vệ quân cả người be bét máu đi tới, kể sơ lại chuyện vừa xảy ra khi nãy.

Sau khi nghe thấy những gì đã xảy ra, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Diệp Huyền, trên mặt là vẻ không dám tin.

Chỉ có Sở Vân Phi là mỉm cười, giống như hiểu được gì đó.

- Đúng rồi, đám sát thủ còn lại đâu.

Sở Vân Phi hỏi.

- Hồi Sở vương đại nhân, tất cả đều đã chết.

Mọi người quay đầu lại nhìn, đám hắc y nhân bị Sở Vân Phi chặt đứt tứ chi, cố ý lưu lại lúc này cũng đã hoàn toàn tắt thở, trong miệng trào máu đen, mùi vô cùng tanh hôi.

Sở Vân Phi lắc đầu, đối với kết quả này gã cũng không thấy lạ:

- Sát thủ của Ảnh Sát Môn này, có rất nhiều cách tự sát, cho dù bắt sống cũng có thể thần không biết quỷ không hay mà tự tử, căn bản không cách nào moi được nửa điểm tin tức.

- Bất quá bọn chúng dám ban ngày ban mặt ám sát vương tử và đại sư của Lưu Vân Quốc ta, thật sự là coi trời bằng vung, Phiền Hách, ngươi lập tức xuất động tất cả thành vệ quân, giới nghiêm vương thành, tuyệt đối không thể để cho bọn họ dễ dàng chạy thoát.

- Những người khác, thu dọn hiện trưởng cho ta, đừng bỏ sót bất kỳ manh mối nào.

Có Sở Vân Phi an bài, hiện trường lập tức bị phong tỏa, tất cả đều vô cùng gọn gàng.

Sau khi làm xong mọi chuyện, trên mặt lộ ra một tia ảm đạm:

- Ảnh Sát Môn này dám hoành hành ở vương quốc của chúng ta, ta thân là thống lĩnh cấm vệ quân, nhưng không cách nào bắt được bọn chúng, đúng là vô dụng mà.

Đám người Tư Mã Hiên Vũ vội vàng nói:

- Sở đại nhân đừng nói như vậy, nếu như lúc nãy không phải ngươi nhanh chóng chạy tới kịp thời thì sợ là tất cả chúng ta đều gặp nguy hiểm rồi, chúng ta còn phải cảm tạ ơn cứu mạng của Sở đại nhân nữa, Ảnh Sát Môn giảo hoạt lắm mưu nhiều kế, cũng không phải trách nhiệm của một mình ngươi.

- Bọn họ nói rất đúng, Sở đại nhân ngươi đừng để trong lòng.

Triệu Duy cũng nói.

- Ha ha.

Sở Vân Phi không khỏi bật cười:

- Ta có thể chạy tới đây nhanh như vậy cũng là vì Diệp Huyền đại sư hết, các người đừng cảm ơn sai người.

Dứt lời, gã liền đi tới bên cạnh Diệp Huyền, xoay người hành lễ, cung kính nói:

- Diệp Huyền đại sư, vừa rồi đa tạ ngươi đã chỉ điểm, khiến cho ta lĩnh ngộ được ý cảnh thật sự của lưu thủy kiếm ý.

Động tác của Sở Vân Phi khiến cho tất cả mọi người sợ ngây người.

Diệp Huyền chỉ điểm cho Sở Vân Phi đại nhân, tình huống gì thế này?

Mọi người đều cảm thấy nghi hoặc không thôi.

Chỉ có Sở Vân Phi là vẫn mỉm cười, lúc trước sau khi Diệp Huyền rời đi, những lời hắn đã nói vẫn luôn quanh quẩn trong đầu của Sở Vân Phi, rốt cuộc cũng khiến gã hiểu rõ chân lý của lưu thủy kiếm ý, cho nên lúc này mới chạy tới định nói lời cảm tạ, nào ngờ đúng lúc gặp phải sát thủ của Ảnh Sát Môn tới ám sát.

Diệp Huyền thản nhiên cười:

- Ta không chỉ điểm gì cho ngươi hết, tất cả đều là do chính ngươi tự lĩnh ngộ ra.

Sở Vân Phi lắc đầu:

- Thiên phú của Diệp Huyền đại sư thật sự cao thâm, khiến cho người ta không thể ngờ tới, tuy rằng Vân Phi là võ tông, nhưng tự cảm thấy ở võ đạo nhất đồ này lại kém xa Diệp Huyền đại sư, mong rằng sau này đại sư chỉ điểm nhiều hơn.

Diệp Huyền cười nói:

- Võ đạo mênh mông, mỗi người chúng ta đều là những con kiến nhỏ bé trên con đường võ đạo mênh mông mà thôi, bất quá con đường nào rồi cũng có điểm kết thúc, chỉ cần dũng cảm đi tới là dược, ta tin rằng có một ngày nào đó, mỗi người chúng ta đều có thể nhìn thấy phong cảnh ở cuối đường.

Lúc này, Diệp Huyền mỉm cười, trên người bất giác toát ra một loại khí tức khiến cho người khác ngưỡng vọng, giống như đây là một người nam nhân đã từng đứng ở đỉnh phong võ đạo, đứng ở cuối võ đạo dõi mắt nhìn xuống bọn họ.

Mọi người lập tức bị cảm giác của mình khiến cho hoảng sợ, không rõ tại sao mình lại xuất hiện ảo giác như vậy.

- Sở Vân Phi đại nhân, nếu như không thể nào tra được chỗ của Ảnh Sát Môn thì cũng không cần gấp, ta lại cảm thấy là người nào đó ra nhiệm vụ ám sát với Ảnh Sát Môn, chuyện này cũng phải tra một phen, nếu như trong vương thành có người cấu kết cùng Ảnh Sát Môn thì cũng không phải chuyện nhỏ.

Diệp Huyền thản nhiên nhắc nhở.

Sở Vân Phi tâm thần chấn động, gã nhíu mày, nhìn bát vương tử như có điều suy nghĩ.

Tẩm cung của tứ vương tử.

- Cái gì, ngươi nói thất bại rồi sao? Sao có thể thất bại được cơ chứ, không phải nói lần này Ảnh Sát Môn sẽ toàn lực ra tay, tuyệt đối không thất bại hay sao?

Tứ vương tử đột nhiên đứng phắt dậy, đôi mắt đỏ ngầu, lộ ra vẻ dữ tợn.

Hắc Nhất quỳ gối trước mặt tứ vương tử, âm trầm nói:

- Diện hạ, thuộc hạ cũng không biết, thuộc hạ chỉ nghe nói, lần này Ảnh Sát Môn phái ra một vị sát thủ võ tông cấp đà chủ, còn có mấy tên sát thủ cấp bậc thiên võ sư, nào ngờ, bát vương tử và Diệp Huyền không có kẻ nào chết, ngược lại Ảnh Sát Môn bọn họ tổn hao đại lượng nhân thủ, chỉ có mỗi mình sát thủ võ tông kia là chạy thoát được.

- Không thể nào, có sát thủ cấp bậc võ tông thì sao có thể thất bại được chứ, có phải là Ảnh Sát Môn không ra sức hay không?

Tứ vương tử không dám tin.

- Theo như ta được biết thì hình như bát vương tử điện hạ là vì có được một trận pháp phòng ngự ngũ cấp cho nên mới tránh được một kiếp, còn Diệp Huyền thì có thực lực vô cùng đáng sợ, cư nhiên có thể đối kháng với thiên võ sư của Ảnh Sát Môn.

- Thôi đi, Diệp Huyền mới tới vương thành được bao lâu chứ? Một năm trước hắn vừa mới gia nhập Huyền Linh học viện, nói hắn có thể đối kháng với cường giả thiên võ sư đúng là nực cười mà, đây nhất định là thủ thuật che mắt của đám người lão bát, tra, nhất định phải tra rõ cho ta.

- Dạ!

Hắc y nhân kia cung kính nói.

- Còn có phải nhớ kỹ cho ta, gần đây nhất định phải an phận, tốt nhất là đừng nên liên lạc với Ảnh Sát Môn nữa, che dấu bản thân cho tốt, đừng để lộ.

Sau khi tức giận, tứ vương tử liền nhanh chóng bình tĩnh lại, âm trầm phân phó.

- Thuộc hạ hiểu rõ.

- Đáng chết, cơ hội tốt như vậy, cư nhiên bị Ảnh Sát Môn làm phí mất, lần sau muốn động thủ sợ là cũng khó, trong khoảng thời gian ngắn gần đây ta nhất định phải an phận, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ kẻ nào chú ý tới ta.

Tứ vương tử âm trầm nói.

Trong vương thành.

Chuyện bát vương tử gặp ám sát, nhanh chóng lan ra khắp vương thành như một cơn gió.