Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 467: Cao cư đệ nhất



Thủ pháp siêu tuyệt, biểu diễn thần hồ kỳ kỹ làm cho rất nhiều luyện hồn sư ngồi trên ghế trọng tài cũng trợn mắt há hốc mồm giống như lọt vào trong sương mù.

Thủ pháp của Diệp Huyền nhìn như đơn giản nhưng lại ẩn chứa đạo lý huyền diệu không nói thành lời, cho dù là bọn họ cũng có cái hiểu cái không, đạo lý giống nhau nhưng bảo bọn họ phục chế thì bọn họ không làm được.

Về phần luyện hồn sư bình thường càng nhìn càng cảm thấy hoa mắt, sau khi chấm dứt, thậm chí bọn họ còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

- Ta biết rõ, Diệp Huyền hẳn không ngừng đề thăng tần suất của mình, tại trong nháy mắt kích hoạt tất cả tần suất của hồn tinh.

- Nói nhảm, ngươi nói ta cũng biết nhưng tiểu tử này làm cách nào làm được điểm này? Bốn mươi chín viên hồn tinh, bốn mươi chín loại tần suất, cho ta thời gian mười giây không thể phân biệt rõ, chỉ trong mười giây đã có tới bốn mươi chín loại tần suất, ngươi chưa chắc làm được đâu.

- Giống như ta không làm được!

- Cái gì gọi là giống như, lão tử làm không được thì sao ngươi có thể làm được?

- Tiểu tử này không ăn gian chứ?

Không rõ nguyên lý, một ít luyện hồn sư chỉ có thể tìm đáp án là ăn gian mà thôi.

Sau khi kích hoạt tất cả hồn tinh, Diệp Huyền vỗ vỗ tay và lui sang một bên.

Thời điểm này cách nén nhang đốt xong còn một đoạn, còn thừa một phút đồng hồ mà thôi, lúc này cho dù Loan Hồng đang dãn đầu lúc trước cũng chỉ kích hoạt được bốn mươi hai viên hồn tinh mà thôi.

Hơn nữa đến cuối cùng tốc độ Loan Hồng kích hoạt hồn tinh càng ngày càng chậm, càng ngày càng cố hết sức, rất rõ ràng có thể nhìn ra hồn lực của hắn đã tới mức âận cùng.

Trái lại Diệp Huyền thần thái tiêu sái, tư thái thong dong làm vô số nữ luyện hồn sư nhìn chằm chằm vào.

Cao thấp đã phân.

- Thật đẹp trai, quả thực quá đẹp trai!

- Ta tìm lão công muốn phải tìm luyện hồn sư như thế.

- Bác gái, ngươi đã hơn ba mươi, người ta mới mười mấy tuổi a.

- Như thế nào, lão nương trâu già gặm cỏ non không được sao?

Một ít nữ tính luyện hồn sư dùng hai tay che mặt, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, mỗi lần nhìn thấy phong thái mê người của Diệp Huyền đều không thể tự kiềm chế, hận không thể lập tức xông lên ôm lấy hắn.

Nhưng bên phía trọng tài lại im lặng không nói lời nào.

- Thần hồ kỳ kỹ.

Người thường xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo, những người này đều là hội trưởng hồn sư tháp các vương quốc, bọn họ sao có thể là người bình thường.

Các luyện hồn sư thiên tài khác mỗi khi kích hoạt một viên hồn tinh, tuy tốc độ cũng rất nhanh nhưng không có tính nối liền, đều là kích hoạt từng viên một, lại đi kích hoạt viên thứ hai sẽ khác với Diệp Huyền, động tác của hắn quả thực là công tác liên tục, không cần tận lực đi bắt lấy tần suất của hồn tinh, mà là bắt đầu từ tần suất thấp tới cao, không ngừng gia tăng tốc độ và hoàn thành liên tục.

Thuận tay phủi nhẹ, từng viên hồn tinh được kích hoạt, cầu vồng sáng lóng lánh, chẳng những hiệu suất vượt xa thủ pháp kích hoạt bình thường, động tác và tiết tấu của hắn cực kỳ ưu mỹ, dường như hạ bút thành văn, cử trọng nhược khinh, như hành vân lưu thủy.

Loại thủ pháp kích hoạt hồn tinh như vậy, ngay cả các hội trưởng như bọn họ cũng chưa thấy qua, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.

Không nói những thiên tài trên lôi đài, cho dù những hội trưởng hồn sư tháp như bọn họ đi lên, chỉ sợ cũng chưa hẳn có thể làm được như Diệp Huyền.

Sắc mặt Hứa Tín Hoa tái nhợt, buồn rười rượi nói:

- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, Lưu Vân quốc các ngươi lúc nào có thể nuôi dưỡng được thiên tài như thế? Chúng ta chưa từng nghe hay nhìn thấy thủ pháp như thế, chẳng lẽ là bí pháp độc quyền của Lưu Vân quốc các ngươi?

Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng cười nhạt một tiếng:

- Như thế nào, chẳng lẽ ngươi không phục? Cho dù không phục cũng vô dụng, có bản lĩnh Hỏa Ô quốc các ngươi cũng bồi dưỡng một thiên tài như vậy đi.

- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, ngươi nói như vậy là không đúng.

Đôi mắt Đông Thăng quốc Tả Nhất Minh hội trưởng đảo một vòng, hắn vuốt râu nói:

- Thủ pháp của kẻ này quá khoa trương, chúng ta cũng chỉ muốn cam đoan tính công chính của đại hội mà thoi, Hứa Tín Hoa hội trưởng cũng sợ hắn là người dụng tâm kính đáo, làm bộ thiên tài lẫn vào liên minh mười ba nước, kì thực muốn tranh lợi ích từ liên minh mười ba nước mà thôi.

- Chuyện của chúng ta không nhọc Tả Nhất Minh hội trưởng quan tâm, Diệp Huyền này tới từ gia tộc thành lập trong Lưu Vân quốc chúng ta, phụ mẫu, gia tộc, thậm chí gia phả đều có, không thể giả mạo ra được, ngược lại Đông Thăng quốc Dạ Phồn Tinh của các ngươi, hắn thi triển thủ pháp cực kỳ lạ lẫm, chẳng lẽ có vấn đề gì?

- Ngươi...

Ngữ khí cả Tả Nhất Minh nghẹn lại.

- Hừ, Đông Phương Ngôn Ngữ, ngươi nói gì vậy, Tả Nhất Minh hội trưởng cũng chỉ suy nghĩ vì lợi ích của liên minh mười ba nước mà thôi.

- Thật không? Ta thấy chưa hẳn a, nói đến khoa trương, thủ pháp của đám người Loan Hồng chẳng phải thập phần khoa trương, vì sao mấy vị không hỏi bọn chúng, hết lần này tới lần khác nhắm vào đệ tử Lưu Vân quốc chúng ta? Là cảm thấy Đông Phương Ngôn Ngữ ta dễ khi dễ hay có tâm tư khác?

Thời điểm mấy người nói chuyện với nhau, thời gian thi đấu cũng kết thúc.

- Xem ra quán quân cửa thứ hai lại là Diệp Huyền.

Đám người sợ hãi thán phục không thôi, trận đấu chấm dứt, trừ Diệp Huyền đã hoàn toàn kích hoạt bốn mươi chín viên hồn tinh ra, Loan Hồng nhanh nhất cũng chưa kích hoạt được viên hồn tinh thứ bốn mươi tám.

Càng về sau hồn lực của hắn tiêu hao nghiêm trọng, tốc độ cũng càng ngày càng chậm, cuối cùng hắn không thể vượt qua.

Nhìn thấy kết quả như vậy, hiển nhiên Loan Hồng cũng vô cùng ảo não.

Đông Thăng quốc Dạ Phồn Tinh và Thiên Kim quốc Hạ Thất Hề đều là hoàn thành bốn mười hai viên, bởi vì Dạ Phồn Tinh hoàn thành nhanh hơn cho nên đứng thứ ba, Hạ Thất Hề bài danh thứ tư.

Kế tiếp là Bạch Khởi và Chu Lương có bốn mươi mốt viên.

Mấy người phía dưới tỷ như Thạch Chân quốc Hứa Chính Thanh, Hỏa Ô quốc Trần Tước Minh, Lưu Vân quốc Hà Từ Đình, Thiên Kim quốc Từ Bác Minh, Đông Thăng quốc Đinh Lam là những luyện hồn sư nhị phẩm đỉnh phong đều là ba mươi chín viên.

Vượt qua đám người Đông Phương Ngôn Ngữ dự đoán là, hôm nay Vân Ngạo Tuyết mới đạt tới luyện hồn sư nhị phẩm trung kỳ lại biểu hiện tốt nhất, hoàn thành ba mươi chín viên, hoàn toàn đặt song song với đám thiên tài nhị phẩm đỉnh phong, thậm chí thời gian của nàng còn trước Trần Tước Minh và Đinh Lam, khó khăn lắm mới xế thứ mười.