Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 535: Di tích viễn cổ



- Ta có thể gọi ngươi là Ngạo Tuyết không?

Diệp Huyền giống như cười mà không phải cười hỏi một câu.

- Vì cái gì không thể, ân, Ngạo Tuyết nghe không tồi.

Vân Ngạo Tuyết gật đầu nói.

- Sau này ta gọi ngươi là Ngạo Tuyết a.

Diệp Huyền cười nói.

- Hừ, như vậy còn không sai biệt lắm.

Vân Ngạo Tuyết lập tức lộ ra lúm đồng tiền, xinh đẹp động lòng người.

Lòng dạ đàn bà thật sự khó hiểu ah. Lúc trước bộ dạng còn nổi giận đùng đùng, hiện tại lại vẻ mặt tươi cười.

Nhìn sang gương mặt tươi cười của Vân Ngạo Tuyết, Diệp Huyền lúc này không hiểu ra làm sao.

- Ngươi là đồ đần.

Nhìn thấy Diệp Huyền bộ dạng không hiểu thế nào, trong nội tâm Vân Ngạo Tuyết tức giận không có chỗ đánh, lúc này lại nhìn Hạ Thất Tịch nơi xa, hừ lạnh nói:

- Ta ở trong phù quang bí cảnh thời gian dài như vậy nhưng không có gặp ngươi, thì ra ngươi đi chung với Thiên Kim quốc Hạ Thất Tịch ah, xem thái độ của Hạ Thất Tịch đối với ngươi, hẳn là hai người các ngươi có gì đó với nhau đúng không?

Diệp Huyền im lặng đến cực điểm, Vân Ngạo Tuyết lão sư hôm nay quá bát quái ah.

Cũng may Vân Ngạo Tuyết không có dây dưa vấn đề này bao lâu, biết rõ trong nội tâm Diệp Huyền chú ý cái gì và nói sang chuyện khác.

- Nhiều người chúng ta tụ tập tại nơi này, là vì trong phù quang bí cảnh phát hiện di tích thượng cổ.

Di tích?

Trong nội tâm Diệp Huyền chấn động, trong một bí cảnh bản thân có sinh ra linh dược, kỳ thật cũng không phải bên là bảo vật giá trị nhất trong bí cảnh.

Sở dĩ bí cảnh có các loại linh dược hoàn toàn là là do bí cảnh giấu trong hư không, căn bản không có tung tích nhân loại hoạt động, tự nhiên có thể sinh trưởng rất nhiều.

Trong bí cảnh còn sót lại di tích thượng cổ mới thật sự là bảo vật.

Nhưng bất cứ bí cảnh nào, bên trong di tích thường thường sẽ bị tìm kiếm đầu tiên, bởi vậy kẻ đến sau không tìm được thứ gì tốt.

Tại tiến vào phù quang bí cảnh trước khi, Diệp Huyền sưu tầm qua này phù quang bí cảnh trong di tích tư liệu, lại không có phát hiện bất luận cái gì tư liệu lịch sử, cho nên tại tiến vào này phù quang bí cảnh về sau, Diệp Huyền cũng một mực tại sưu tầm bên trong di tích tung tích.

Hôm nay nghe được di tích ở gần đây, ánh mắt Diệp Huyền sáng lên.

- Ngươi nói di tích ở nơi này?

Diệp Huyền lập tức lên tiếng hỏi và dò xét bốn phía, hắn tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết là đạt được trong di tích cường đại, nếu như có thể tìm được di tích trong phù quang bí cảnh, nói không chừng sẽ có bảo vật gì đó.

Vân Ngạo Tuyết lắc đầu:

- Không đúng, trong sơn cốc này có một di tích trận đài, có thể trực tiếp truyền tống vào trong di tích, hiện tại đám người Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng đang nghiên cứu trận đài, đám đệ tử chúng ta chỉ có thể đứng ở bên ngoài.

Trong sơn cốc?

Diệp Huyền gật gật đầu, hắn không nói hai lời liền đi vào trong sơn cốc.

Quả nhiên trong sơn cốc có một góc cua, nơi đó có thông dạo dài hẹp, sơnhai bên sơn cốc là vách núi bao phủ toàn bộ thông đạo bên trong, từ đó làm người ta biết rõ thông đạo không phải tự nhiên hình thành.

Diệp Huyền vừa định đi vào thông đạo, một tên đệ tử không nhịn được và lên tiếng nhắc nhở.

- Hội trưởng bọn họ đã nói không có bọn họ cho phép, những đệ tử chúng ta không thể tùy tiện đi vào.

Bước chân của Diệp Huyền dừng lại, sau đó lạnh lùng lên tiếng.

Vân Ngạo Tuyết tự nhiên theo sát sau lưng i Diệp Huyền.

Hạ Thất Tịch lúc này mới thăm dò trong sơn cốc đã xảy ra chuyện gì, nàng giống như Diệp Huyền, đều không do dự đi vào trong sơn cốc.

Thấy Diệp Huyền và Hạ Thất Tịch đều tiến vào thông đạo, đệ tử khác đưa mắt nhìn theo, bọn họ hiếu kỳ đi vào.

Lúc trước bọn họ chờ ở nơi này chỉ vì hội trưởng và các trưởng lão mệnh lệnh không được vào, hiện tại đã có người đánh vỡ quy định cho nên bọn họ cũng không hề cố kỵ.

Diệp Huyền tự nhiên sẽ không quản những người khác làm như thế nào, hắn đi thẳng về phía trước và đi vào cuối thông đạo.

Hiện ra trước mặt hắn chính là một hạp cốc lớn, trong hạp cốc có một tế đàn thật lớn nằm tại nơi đó, chung quanh tế đàn đã có hơn ba mươi tên cường giả cấp bậc trưởng lão đang tụ tập ở nơi này nghiên cứu cái gì đó.

Diệp Huyền cũng nhìn ra trận pháp trên tế đàn đáng sợ cỡ nào, hắn đi vào trong hạp cốc liền phát hiện cả hạp cốc bị cấm chê to lớn bao phủ, hiện tại cấm chế đã bị đánh vỡ mới xuất hiện tế đàn, hơn nữa căn cứ dấu vết đánh vỡ âấm chế hẳn là chuyện cách đây thật lâu.

- Không phải bảo đám đệ tử các ngươi ở bên ngoài hay sao, ai cho các ngươi tiến vào.

Đám người Diệp Huyền vừa xuất hiện trong hạp cốc, những trưởng lão ở nơi này nhìn thấy các đệ tử đi vào thì quát lớn.

Đám người liên tục đưa mắt nhìn sang Diệp Huyền và Hạ Thất Tịch.

- Diệp Huyền.

- Hạ Thất Tịch.

Không chỉ có tiếng gào to của tên trưởng lão kia, còn có vài tiếng kêu kinh hỉ xuất hiện, chỉ thấy ở vị trí trung ương có vài đạo thân ảnh liên tục xuất hiện trước mặt Diệp Huyền và Hạ Thất Tịch, chính là Lưu Vân quốc Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, Khô Trần phó hội trưởng cùng với Thiên Kim quốc Chúc Thiên Lam hội trưởng.

- Ha ha, Huyền thiếu, ta biết ngay ngươi không có việc gì.

Khô Trần vẻ mặt tươi cười đi tới, hắn vỗ vỗ vai của Diệp Huyền.

Sau khi tiến vào phù quang bí cảnh, Khô Trần vẫn không phát hiện tung tích của Diệp Huyền, nói không lo lắng là không thể nào nhưng hắn có tin tưởng thật lớn vào Diệp Huyền, tin tưởng hắn sẽ không dễ dàng vẫn lạc, hiện tại quả là thế.

- Đến là tốt rồi.

Đông Phương Ngôn Ngữ cũng mỉm cười nói một câu.

Bên cạnh, Chúc Thiên Lam hội trưởng cũng quan tâm hỏi thăm Hạ Thất Tịch, nghe nói Hạ Thất Tịch tao ngộ trong phù quang bí cảnh thì hắn vừa sợ vừa giận, khi nghe Diệp Huyền đã cứu Hạ Thất Tịch thì Chúc Thiên Lam lập tức đi tới trước mặt Diệp Huyền và chắp tay nói:

- Diệp Huyền, nghe nói ngươi cứu Thất Tịch, đa tạ.

- Chúc Thiên Lam hội trưởng khách khí.

Diệp Huyền cười cười.

- Không phải khách khí, nếu như không nhờ có ngươi, Thất Tịch xảy ra chuyện gì chỉ sợ ta sẽ tự trách rất nhiều, không nói chuyện này, Diệp Huyền, về sau ngươi chính là bằng hữu của Thiên Kim quốc, có yêu cầu gì cũng có thể tới tìm ta, chỉ cần Chúc Thiên Lam ta có thể giải quyết tuyệt đối không đứng nhìn.

Chúc Thiên Lam nói chuyện hào sảng.

- Chúc Thiên Lam, ngươi nói ra những lời này, đến lúc đó ngươi cũng đừng không nhận nợ.

Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng cười nói.