Khúc Như Phong nghĩ đến một khả năng, hắn lại lắc đầu.
Thiếu niên kia nhìn chưa tới hai mươi tuổi, khí tức trên người cực kỳ đáng sợ, nếu như nói hắn ẩn dấu thực lực, làm sao có thể? Cho dù thiên tài Lam Quang học viện cũng không có đáng sợ như thế.
Lúc này La Thành và các hộ vệ cũng khôi phục tinh thần, bọn họ đầu tiên nghi hoặc tại sao Diệp Huyền phải cứu bọn họ, thứ hai nghi hoặc thiếu niên trước mắt chỉ chưa tới hai mươi tuổi, hắn một kiếm đã lợi hại như vậy, chỉ tùy ý một kiếm đã đánh lui hai tên cường giả Vũ Tông.
Nếu như không phải bọn họ nhìn thấy tận mắt, thậm chí bọn họ còn không dám tin tưởng.
Thiếu niên này biểu hiện còn nghịch thiên hơn đệ tử thiên tài của thế lực đỉnh cấp.
Hắn từng gặp qua đệ tử hạch tâm Mộ Dung Mộ Dung Vân Vũ thiếu gia ra tay một lần, lần đó ở phường thị đế đô.
Mộ Dung Vân Vũ thiếu gia lúc ấy mặc dù chỉ là Vũ Tông ngũ giai nhất trọng nhưng chỉ một chiêu có thể đầy lùi một tên Vũ Tông ngũ giai nhị trọng thổ huyết ngã xuống đất.
Mộ Dung Vân Vũ thiếu gia chẳng những là thiên tài đỉnh cấp của Mộ Dung gia, còn là đệ tử thiên tài của Lam Quang học viện.
Hôm nay thiếu niên này tuổi còn nhỏ hơn Mộ Dung Vân Vũ thiếu gia lúc ấy, chỉ bằng một kiếm đẩy lùi hai Vũ Tông ngũ giai nhị trọng, biểu hiện như vậy còn chói mắt hơn cả Mộ Dung Vân Vũ thiếu gia lúc trước.
- Vị bằng hữu kia, không biết các hạ là người gia tộc nhà ai, đây là ân oán giữa Khúc gia và La gia, ngươi không có vấn đề gì, không biết tại sao ngươi phải nhúng tay chuyện này?
Khúc Như Phong nhìn thấy Diệp Huyền biểu hiện cũng âm thầm kinh hãi, hắn cũng không e ngại Diệp Huyền, hắn chưa từng gặp qua người này, hơn nữa hắn cũng không luống cuống tay chân.
Có thể bồi dưỡng thiên tài như thế đều là đệ tử thế lực lớn, nếu như tùy tiện đắc tội đối phương, Khúc gia không sợ nhưng có thể tránh thì tận lực tránh đi.
- Các ngươi là người Huyền Cơ Tông?
Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào đối phương và lạnh lùng hỏi một câu.
Diệp Huyền vốn chẳng muốn quản tới chuyện gia tộc tranh chấp nhưng hắn vừa rồi nghe được Khúc gia là thủ hạ của Huyền Cơ Tông, như vậy hắn không thể không ra tay.
Đối với Huyền Cơ Tông, Diệp Huyền hận chúng thấu xương.
Cuồng Chiến lão thất phu vẫn đuổi giết hơn ba tháng qua.
- Đúng vậy, các hạ hẳn có sâu xa với Huyền Cơ Tông sao?
Khúc Như Phong cau mày, hắn suy đoán một hồi và vẻ mặt âm trầm.
Ngữ khí của đối phương không có chút kính trọng Huyền Cơ Tông, chẳng lẽ là thiên tài thế lực đối địch với Huyền Cơ Tông?
- Rất tốt.
Diệp Huyền nghe được đối phương thừa nhận, hắn căn bản không nói nhảm và lập tức ra tay.
Hắn vừa vặn bị người Huyền Cơ Tông chọc giận không nhỏ, đối phương đã đứng trước mặt mình chẳng phải tự tìm đường chết?
Ngàn vạn kiếm quang như tro bụi điên cuồng quét qua đám người Khúc Như Phong.
- Tiểu tử, ngươi dám động thủ? Thực cho rằng Khúc Như Phong ta sợ ngươi hay sao?
Khúc Như Phong không ngờ Diệp Huyền không nói nửa câu, vậy mà trực tiếp động thủ với bọn họ, nội tâm hắn ngạc nhiên và giận dữ.
Theo như lời Diệp Huyền nói, hắn nhanh chóng hiểu ra, Diệp Huyền tuyệt đối là đệ tử thế lực đối địch với Huyền Cơ, nếu kẻ này muốn chết như vậy, vậy thì không thể trách được hắn, sau khi chém giết kẻ này lại bẩm báo với Huyền Cơ Tông, nói không chừng còn có ban thưởng gì đó.
Tâm niệm đến tận đây, Khúc Như Phong quát một tiếng, chỉ trong nháy mắt hơn mười tên võ giả dưới trướng hắn lao tới tấn công Diệp Huyền tậ, từng đạo hào quang huyền lực như thủy triều bao phủ Diệp Huyền vào bên trong
Diệp Huyền cười cười lạnh lùng, trường kiếm run lên, lập tức vô số kiếm quang nở rộ, những kiếm quang rậm rạp chằng chịt giống như sóng to gió lớn bao phủ chung quanh, lúc này hơn mười tên Thiên Vũ Sư tứ giai bị chém giết ngay lập tức.
Cùng lúc đó đỉnh đầu Diệp Huyền xuất hiện cối xay màu đen, cối xay đón gió bành trướng và nhanh chóng biến lớn nện vào tên Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong.
Rầm rầm rầm!
Diệp Huyền cầm ma bàn màu đen, lúc này hắn sử dụng Hồn Thiên Diệt Địa Ma Bàn lấy từ Ngô Húc, kết hợp hồn lực ngũ phẩm của Diệp Huyền cho nên tỏa ra khí tức kinh người.
Điên cuồng ép xuống, vài tên cường giả Vũ Tông liên tục thổ huyết và không ngừng ngăn cản.
Trong đó đầu lĩnh Khúc Như Phong càng chiến càng ngạc nhiên, hắn vốn cho rằng Diệp Huyền trẻ tuổi như vậy, cho dù thực lực mạnh hơn nữa cũng không thể mạnh đi nơi nào.
Hiện tại vừa ra tay làm hắn sợ hãi không nhỏ, huyền binh trong tay Diệp Huyền rất mạnh, kiếm pháp lại mạnh không gì sánh kịp, ẩn chứa kiếm ý vô cùng to lớn, hắn là Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong cũng phải sợ hãi không nhỏ.
Mà hôm nay Diệp Huyền lấy ra bảo vật huyền bảo cấp bậc như thế, nội tâm Khúc Như Phong vô cùng hoảng hốt, ánh mắt của hắn rất cao, Diệp Huyền lấy ma bàn ra tuyệt đối là huyền bảo cường đại, hắn âm thầm đau đầu.
Kẻ này chính là thiên tài võ đạo, không nghĩ tới còn là thiên tài luyện hồn sư, rốt cuộc là quái thai của tông môn nào?
Hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều, Hồn Thiên Diệt Địa Ma Bàn của Diệp Huyền đã nện thẳng vào đầu hắn.
Oanh!
Tiếng nổ nặng nề vang lên, vài tên Vũ Tông nhất trọng không ngăn cản nổi cho nên bay ngược và phun máu tươi.
Nội tâm Khúc Như Phong cực kỳ kinh ngạc, Diệp Huyền cường đại vượt qua hắn đoán trước, cứ tiếp tục như vậy hắn phải chết không thể nghi ngờ.
- Chết!
Một bảo vật hình phiến màu đỏ bay lướt qua trong tay Khúc Như Phong, mang theo hào quang huyết sắc quét qua chung quanh.
Bảo vât hình phiến này không biết là bảo vật gì, nó tỏa ra khí tức tà ác có thể làm cho người ta buồn bực.
Hàn ý sâm lãnh tràn ngập nội tâm của mọi người.
Trong người thanh niên này tỏa ra khí tức sâm lãnh đáng sợ, tất cả đều âm thầm kinh hãi, thời điểm này mọi người mới biết thì ra bọn họ chiến đấu lúc trước kịch liệt nhưng Khúc Như Phong còn chưa có thi triển toàn lực của mình.
Nếu như hắn ngay từ đầu đã thi triển bảo vật hình phiến như thế này, mấy người bọn họ có thể kiên trì tới bây giờ đã là chuyện cực kỳ khó lường rồi.
Sau khi kinh hãi, mấy người cũng lo lắng tâm thần bất định.
Không biết thanh niên này tới từ đâu, thực lực mạnh tới đáng sợ, nếu như không phải vì hắn, mấy người bọn họ đã chết rồi.
Nhưng nếu thanh niên bị đánh chết tại đây, kết cục của bọn họ cũng không tốt đi nơi nào.