- Ngươi rất có gan, ta lần đầu tiên nghe có người nói đồ vật của Luyện Khí Phường là rác rưởi.
Ánh mắt Lê Húc lập tức âm trầm, uy áp khủng bố bao phủ đại sảnh vào trong, khí tức làm người ta sợ hãi bộc phát dữ dội.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, lạnh như băng nói một câu:
- Nếu như ngươi hôm nay không nói ra vì sao, như vậy hôm nay mặc kệ ngươi là thế lực gì, ngươi đừng mong rời khỏi nơi đây.
- Lê Húc đại sư, Diệp thiếu chỉ không hiểu quy củ, ngài đại nhân đại lượng không nên chấp nhất với hắn.
Chỉ có La Thành vội vàng giải thích thay Diệp Huyền, sau đó hắn lo lắng nói với Diệp Huyền:
- Diệp thiếu, ngươi nhanh chóng nhậ sai với Lê Húc đại sư, Luyện Khí Phường là thánh địa luyện khí của Hạo Thiên đế quốc, thậm chí là thánh địa của cả Mộng Cảnh bình nguyên, Lục Ly đại sư chính là đệ nhất luyện khí sư của đế quốc, cho dù cao tầng mười thế lực lớn tới cũng phải cung kính.
Thần thái La Thành vô cùng lo lắng, đồng thời mịt mờ nhắc nhở Diệp Huyền, Luyện Khí Phường là nơi mười thế lực lớn cũng phải cung kính, cho dù hắn là thiên tài đỉnh cấp của mười thế lực cũng không dùng được đâu.
- Đây không phải La gia La Thành sao? Chẳng lẽ gia hỏa này là người Mộ Dung gia mang vào?
Có người nhận ra La Thành, nghi ngờ nói một câu.
Lê Húc lập tức nhìn về phía Mộ Dung Vân Nghĩa.
Mà Mộ Dung Vân Nghĩa vẻ mặt mờ mịt, chợt sắc mặt âm trầm nhìn về phía tam muội Mộ Dung Vân Tiêu.
Không chờ Mộ Dung Vân Nghĩa mở miệng, Mộ Dung Vân Tiêu đã lắc đầu giải thích:
- Nhị ca, người này thật quen biết La Thành nhưng không phải ta mang vào.
Mộ Dung Vân Nghĩa lúc này thở ra một hơi, chợt ánh mắt sắc bén nhìn La Thành, hắn quátlene:
- La Thành, ngươi còn không trở lại cho ta, chẳng lẽ ngươi muốn mang tai họa ngập trời cho La gia của mình?
- Vân Nghĩa thiếu gia, Diệp thiếu là bằng hữu của ta, hắn vừa rồi chỉ là lời vô tâm...
La Thành muốn giải thích cái gì nhưng Mộ Dung Vân Nghĩa căn bản không nghe hắn giải thích, lạnh lùng nói:
- Được rồi, nếu ngươi không trở lại, như vậy cũng đừng có trở lại, sau này La gia không còn là thế gia dưới trướng Mộ Dung gia chúng ta nữa.
Nói xong lời này Mộ Dung Vân Nghĩa vội vàng chắp tay với Lê Húc và nói:
- Lê Húc đại sư, người này cũng không phải là Mộ Dung gia ta mang vào đến, cũng không có chút quan hệ nào với Mộ Dung gia, xử phạt như thế nào nên do Lê Húc đại sư làm chủ.
Sắc mặt La Thành lúc này trắng bệch và đầu óc trống rỗng, hắn há miệng nhưng không biết nói gì, cũng không nói ra được một chữ.
Mộ Dung Vân Nghĩa thiếu gia nói những lời này hiển nhiên đã đẩy La gia ra ngoài, mất đi Mộ Dung gia che chở, La gia của hắn trong rất nhiều thế gia tại đế đô chính là lục bình không rễ, tùy thời đều có thể bị diệt.
Bởi vì một mình hắn đã làm cho cả gia tộc nguy nan, nội tâm La Thành giống như đao xoắn, nghĩ đến ánh mắt phụ thân thất vọng và thở dài bi ai, La Thành cảm giác ngực đau như sắp thổ huyết.
Diệp Huyền là ân nhân cứu mạng của hắn, nếu hắn lúc này không nói một câu nào thì lương tâm của hắn cũng băn khoăn.
Hắn do dự, giãy dụa, đầu óc của hắn hỗn độn, triệt để mất đi năng lực suy nghĩ.
Đám người Chu Thành Bình hoảng sợ nhìn về phía Mộ Dung Vân Tiêu, khá tốt lúc trước hắn khuyên Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư, nếu Diệp Huyền thật sự bị bọn họ mang vào, tuyệt đối sẽ là tai nạn ngập đầu cho mấy thế gia bọn họ.
Lê Húc gật gật đầu, cười lạnh một tiếng:
- Nếu ngươi không có quan hệ với Mộ Dung gia, ta cũng muốn xem là gia tộc của ai lại dám giương oai trong Luyện Khí Phường.
Dứt lời, ánh mắt Lê Húc đại sư nhìn sang hai tên hộ vệ ở cửa lớn.
Với tư cách hộ vệ, mỗi người tiến vào có thân phận gì cũng do bọn họ kiểm tra, bởi vì có thể tiến vào thấp nhất cũng là đệ tử hào phú, không phải đệ tử hào phú thì bọn họ không cho vào.
Hai gã thủ vệ bị ánh mắt của Lê Húc đại sư nhìn như thế liền hoảng sợ, bọn họ lập tức nói:
- Lê Húc đại sư, chúng ta không rõ người này thuộc thế lực và gia tộc nhà ai cả.
Ánh mắt Lê Húc phát lạnh:
- Vậy tại sao các ngươi lại cho hắn tiến vào?
Trong lời nói của hắn mang theo uy nghiêm, từ đó mang tới cảm giác áp bách lớn với kẻ khác, dường như bão táp yên lặng trước cơn bão.
Hai gã thủ vệ sắp khóc, vội vàng giải thích:
- Bẩm Lê Húc đại sư, chúng ta thấy hắn mang ra huy chương luyện hồn sư tam phẩm và huy chương luyện dược sư tứ phẩm, chúng ta cho rằng hắn là đệ tử thế lực đỉnh cấp, cho nên...
Huy chương luyện hồn sư tam phẩm và huy chương luyện dược sư tứ phẩm?
Trong lúc nhất thời, mọi người đều ngạc nhiên nhìn sang Diệp Huyền.
Cho dù Diệp Huyền lấy ra huy chương phẩm cấp không cao nhưng cái tuổi này vẫn làm cho người ta cảm thấy rung động.
Phải biết rằng, tuy đệ tử thiên tài tất cả thế lực đỉnh cấp Mộng Cảnh bình nguyên đều có phó chức nghiệp, như Lam Quang học viện Đông Phương Tử Ti, nàng chẳng những là Vũ Tông ngũ giai, đồng thời còn là luyện dược sư tứ phẩm.
Nhưng tuyệt đại đa số thiên tài đều chỉ có một phó nghiệp, bởi vì quá nhiều phó nghiệp sẽ phân tán lực chú ý của bọn họ, ảnh hưởng nghiêm trọng tới thành tựu võ đạo của bọn họ.
Hiện tại Diệp Huyền trẻ tuổi như vậy, chẳng những khí tức trên người không kém, hắn còn là một tên luyện hồn sư tam phẩm và luyện dược sư tứ phẩm, trẻ thế đã có hai phó nghiệp như vậy đúng là khó lường.
Thiên phú bực này, cho dù trong mười thế lực cũng ít thấy.
Như vậy xem ra, cũng khó trách hai tên thủ vệ tuy không biết thân pâận của Diệp Huyền lại cho hắn vào.
- Luyện hồn sư tam phẩm, luyện dược sư tứ phẩm? Như vậy xem ra lai lịch các hạ không tầm thường.
Lê Húc đại sư cũng bị chấn trụ, hắn nhanh chóng cười lạnh và nói:
- Khó trách các hạ không có sợ hãi, thì ra xuất thân từ thế lực lớn, không bằng nói ra nghe một chút? Ta rất muốn biết là đệ tử thế lực nào lại dám càn quấy giương oai tại Luyện Khí Phường.
Lê Húc đại sư nói chuyện không lớn nhưng trong giọng nói mang theo hàn khí làm cho người ta rét lạnh.
Người quen thuộc Lê Húc đại sư cũng biết, hắn đã giận thật sự rồi.
Vẻ mặt Diệp Huyền bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Ta đến từ thế lực nào thì quan hệ với việc ta đánh giá đồ vật Luyện Khí Phường hay sao? Mặc kệ ta đến từ thế lực nào, dù ta chỉ là bình dân, rác rưởi chính là rác rưởi, đây là sự thật không thể cải biến.