Hắn xanh mặt đi vài bước ra nòoài cửa hàng, lập tức nói:
- Hoàng đội trưởng, lúc trước La gia chúng ta tốn hao cái giá lớn mua được cửa hàng này, khế ước quyền tài sản trong tay chúng ta, nói cách khác cửa hàng này căn bản chính là tài sản tư nhân của La gia, ngươi dựa vào cái gì dỡ cửa hàng của chúng ta?
Tên Hoàng đội trưởng là nam tử trung niên dung mạo xấu xí, hắn có mái tóc ngắn màu vàng, lúc này nói:
- Dựa vào cái gì? Chỉ bằng vào ta quản hạt Thành Kiến Ti, mặc dù ngươi có khế ước quyền tài sản nhưng khế đất nằm ở chỗ Thành Kiến Ti chúng ta, Thành Kiến Ti chúng ta muốn quy hoạch nơi nào thì quy hoạch nơi nào.
- Lại nói Thành Kiến Ti chúng ta cũng không phải cường đoạt cửa hàng của các ngươi, chỉ quy hoạch một lần nữa mà thôi, ngươi yên tâm đi, sau khi quy hoạch hoàn tất, cửa hàng này thuộc về La gia các ngươi.
Tần Vũ cười nói ha ha.
- Hoàng đội trưởng nói đúng, Thành Kiến Ti làm việc nhất định là có lý có cứ, yên tâm đi, địa bàn thuộc về La gia các ngươi sẽ không ít chút nào.
- Các ngươi khinh người quá đáng.
La Thành phẫn nộ nói.
- Ranh con.
Tần Vũ híp mắt dữ tợn nói:
- Ai bảo ngươi đi cùng với tên kia, ta lúc đầu đã từng nói qua, ta muốn ngươi sống còn khổ hơn chết, yên tâm đi, đây mới là bước đầu tiên, sản nghiệp La gia các ngươi sẽ bị đoạt đi từng chút, mất đi Mộ Dung gia che chở, La gia các ngươi căn bản không bằng cái rắm.
Trước mặt La Thành, Tần Vũ không thèm giả vờ giả vịt.
Hắn thậm chí trực tiếp nói tùy tiện kế hoạch của mình, hắn muốn đoạt sản nghiệp La gia từng chút một.
Nếu như người bình thường kiêu ngạo như vậy nhất định sẽ rước lấy một hồi mắng chửi tức giận, hắn đường đường công tử Tần gia nói như thế, dân chúng đang đứng xem chung quanh ngược lại không cảm thấy bất ngờ, mọi người đều dùng ánh mắt thương cảm nhìn La gia.
La gia chỉ là tiểu gia tộc, dám trêu vào hào phú như Tần gia, đây không phải lấy trứng chọi đá hay sao?
Thế gia xem như thế lực trâu bò trong đế đô, ở trước mặt hào phú lại không bằng cái rắm.
Trong đám người, vài tên người cầm quyền Khúc gia nghe được tin tức cũng chạy tới.
Nhìn thấy bộ dạng La gia khó chịu nổi như thế, bọn họ vô cùng sảng khoái lại tiếc nuối.
Qua nhiều năm như vậy, Khúc gia và La gia vẫn tranh phong với nhau, thì hận hai bên càng lúc càng lứn, thậm chí âm thầm còn bộc phát xung đột không ít, hai bên đều có thương vong.
Cách đây không lâu Khúc gia Khúc Như Phong trưởng lão còn đi ám sát La Thành.
Không nghĩ tới cuối cùng ám sát không thành công, La Thành bình yên vô sự, ngược lại Khúc Như Phong trưởng lão không có tin tức, thời điểm tìm kiếm lại phát hiện vài tên cường giả Khúc gia đã phơi thây ngoài hoang dã.
Trong nội tâm Khúc gia hoài nghi là La gia làm lại khổ nổi không có chứng cớ, trong nội tâm nghẹn một bụng lửa giận.
Hơn nữa Cuồng Chiến Thái Thượng trưởng lão trong tông môn đi vào đế đô, lại bảo bọn họ điều tra một hồi, từ đó Khúc gia không rãnh quan tâm chuyện Khúc Như Phong.
Không nghĩ tới lúc này mới qua vài ngày, La gia lại bị Tần gia áp bức.
Hiện tại nhìn thấy La gia lâm vào tai nạn, các cường giả Khúc gia vô cùng sảng khoái.
Tiếc nuối duy nhất là cửa hàng La gia không bị Khúc gia chiếm cứ.
- Được rồi, ta không nói nhảm quá nhiều, Hoàng Chung ta cũng không có thời gian dong dài râu ria với các ngươi, cuối cùng cho các ngươi thời gian một nén nhang, nếu không mang đồ bên trong đi cũng cũng đừng mang đi nữa.
Hoàng đội trưởng vẻ mặt khinh thường nói một câu.
- Ngươi...
La Mẫn lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, đôi mắt đỏ thẫm sắp phun ra lửa.
- Các hạ uy phong thật lớn, người biết rõ rõ còn nhận ra là người Thành Kiến Ti, người không biết còn cho rằng các ngươi là thổ phỉ cường đạo đấy?
Đúng lúc này có giọng nói lạnh như băng từ xa truyền tới, truyền rõ ràng vào tai của mọi người.
- Ranh con tới từ nơi nào dám hồ ngôn loạn ngữ, có giỏi đứng ra đây cho ta.
Hoàng Chung nghe nói như thế liền giận tím mặt, quay đầu lại nổi giận mắng chửi.
Lập tức, hắn nhìn thấy một thiếu niên bước ra khỏi đám người, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn.
Mà Tần Vũ lại ngây người, hắn cả kinh nói:
- Ngươi, ngươi vậy mà không chết? Lại còn sống rời khỏi Luyện Khí Phường?
Hắn xem ra, Diệp Huyền dám gây chuyện như vậy trong Luyện Khí Phường, cho dù hắn tài cao gan lớn cũng khó trốn thoát cái chết, sẽ không xuất hiện nữa.
Hắn không nghĩ tới lúc này mới qua vài canh giờ Diệp Huyền đã bình yên xuất hiện tại nơi này.
Việc này làm hắn chấn động, nhưng giật mình qua đi lại vui mừng như điên.
Sở dĩ hắn cầm La gia khai đao chính là vì La Thành đi lại gần với Diệp Huyền, hiện tại Diệp Huyền chính chủ xuất hiện làm hắn mừng rỡ không thôi.
Chỉ nghe Tần Vũ tức giận quát lớn:
- Hảo tiểu tử, không nghĩ tới ngươi còn sống rời khỏi Luyện Khí Phường, như vậy vừa vặn, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì may mắn trốn ra, lại tới đây thì ngươi đừng nghĩ rời đi.
Nói xong Tần Vũ lập tức vung tay lên.
Vài tên hộ vệ theo sau hắn bước lên, cũng ngăn cản đường lui của Diệp Huyền.
- Tần công tử, người nọ là?
Thấy Tần Vũ có hận ý lớn như thế, Hoàng Chung lúc này nghi hoặc hỏi một câu.
- Hoàng đội trưởng, người này chính là thiếu niên cưửi bới tác phẩm Luyện Khí Phường, không nghĩ tới bị hắn còn sống rời khỏi Luyện Khí Phường.
Tần Vũ lập tức giải thích.
- Chính là hắn?
Hôm nay xảy ra chuyện trong Luyện Khí Phường cũng truyền bá khắp đế đô, nghe nói Diệp Huyền chính là gia hỏa chửi bới huyền binh của Luyện Khí Phường thì đám người xôn xao không nhỏ.
Diệp Huyền nhìn thấy cửa hàng La gia bị nện mất một góc, địa phương khác còn hoàn hảo không tổn hao gì, lúc này hắn thở ra một hơi và nói với La Thành:
- La Thành, ngươi không sao chớ?
- Ta không sao, Diệp thiếu, ngươi đi ra?
La Thành kinh hỉ mở miệng, hiển nhiên hắn không ngờ Diệp Huyền có thể nhanh chóng rời khỏi Luyện Khí Phường như vậy, lúc này vẻ mặt của hắn đầy lo lắng.
- Diệp thiếu, tại sao ngươi tơi đây, có lẽ ngươi không nên tới nơi này.
Diệp Huyền hiểu ý của La Thành, hắn không muốn mình nhảy vào vũng nước đục này, tuy chuyện của La gia là di mình mà ra, Diệp Huyền cũng không phải là người không quan tâm tới.
Hắn khoát khoát tay, nhàn nhạt nói ra:
- Ta mới ra khỏi Luyện Khí Phường, chợt nghe nói La gia các ngươi gặp được phiền toái, dường như có người nào đó muốn dỡ bỏ cửa hàng của La gia, Tuy ta lần đầu tiên đến đế đô Hạo Thiên đế quốc nhưng cũng nghe nói nơi này là nơi giảng quy củ, ngược lại muốn nhìn là gia hỏa nào tùy tiện làm bậy, dám tùy tiện dỡ bỏ cửa hàng La gia các ngươi.