- Đúng thế, vị huynh đệ kia, lão phu van cầu ngươi, chuyện của La gia chúng ta không cần ngươi xen vào.
- Ngươi tiếp tục như vậy, La gia chúng ta nhất định không thể sinh tồn tại đế đô được.
Vài tên trưởng lão La gia sắc mặt khó coi như mướp đắng, hoàn toàn khổ sở không nói thành lời..
Diệp Huyền tới đây giúp đỡ La gia, nhưng dựa theo cách hắn hỗ trợ thì người La gia chết nhanh hơn.
Nghe được người La gia truyền âm, Diệp Huyền quay đầu lại nói:
- La gia chủ, các vị, nếu như ngươi tin được ta, lát nữa giao cho ta xử lý, ta cam đoan La gia các ngươi sẽ bình yên vô sự.
- Nếu như các ngươi không tin được ta, như vậy ta cũng không nhúng tay vào vũng nước đục này.
- Các ngươi cũng nhìn thấy, La gia các ngươi muốn dàn xếp ổn thỏa nhưng Tần gia và Thành Kiến Ti thì chưa hẳn, cửa hàng phường thị này chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp các sản nghiệp khác của La gia các ngươi cũng gặp phải cảnh hôm nay, đến lúc đó các ngươi còn muốn cường ngạnh cũng muộn rồi.
Ánh mắt Diệp Huyền sáng lên, nói chuyện lọt vào tai đám người La Mẫn, cũng làm bọn họ chấn động.
- Nhưng mà Tần gia chính là hào phú, căn bản không phải La gia chúng ta có thể chống lại, hơn nữa đắc tội Thành Kiến Ti...
Vẻ mặt La Mẫn có phần giãy dụa.
Hắn cũng biết nhượng bộ như vậy là không được, nhưng bảo La gia đối kháng với Tần gia va Thành Kiến Ti thì hắn không có quyết tâm như vậy.
- Chỉ là Tần gia tính toán cái gì, một hào phú mà thôi, chẳng lẽ chúng công nhiên trái pháp luật đế quốc, công nhiên cướp đoạt sản nghiệp La gia các ngươi? Ta cũng không tin Hạo Thiên đế quốc còn không có vương pháp như thế?
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng:
- Tin tưởng ta, La gia các ngươi tuyệt đối có thể bình yên vô sự.
Diệp Huyền nói chuyện giống như có ma lực làm tâm thần đám người La gia đang hỗn loạn cũng an tĩnh lại.
- Tốt!
Đột nhiên La Mẫn cắn răng nói:
- Diệp thiếu, ta tin tưởng ngươi, chuyện La gia cũng giao cho ngươi xử lý.
- Gia chủ!
Trưởng lão La gia liên tục kinh hô.
- Không cần phải nói.
Ánh mắt La Mãn tỏa ra hung quang.
- Tần gia cấu kết Thành Kiến Ti, thậm chí công nhiên dỡ bỏ cửa hàng chúng ta cũng làm ra được, nếu như La gia chúng ta cứ nhượng bộ như thế, bọn chúng có thể làm ra bất cứ chuyện gì, ta tin tưởng vị tiểu huynh đệ này.
La Mẫn có thể trở thành gia chủ La gia và tranh đấu nhiều năm với Khúc gia như vậy, hắn là một gia chủ rất có phách lực, biết rõ chính mình không có lựa chọn khác, hắn lập tức lựa chọn dập nồi dìm thuyền và tin tưởng Diệp Huyền.
Bởi vì hiện tại bọn họ chỉ có tin tưởng Diệp Huyền mới có hi vọng.
- Nghe nói nơi này có người nháo sự? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cũng không lâu lắm, một đội võ giả mặc giáp khí vũ hiên ngang xuất hiện tại nơi này.
Đầu lĩnh là một nam tử trung niên hơn ba mươi tuổi, lưng đeo trường kiếm, toàn thân tỏa ra khí tức uy áp đáng sợ, hiển nhiên là một gã cường giả Vũ Tôn lục giai.
Hơn mười tên hộ vệ dưới trướng hắn, mỗi một người đều có khí thế bất phàm, trong đó yếu nhất cũng là Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong, so với chấp pháp đội của Thành Kiến Ti còn mạnh hơn đâu chỉ vạn dặm.
Diệp Huyền thấy thế, ánh mắt ngưng tụ sau đó cảm thán.
Hạo Thiên đế quốc không hổ là một trong mời thế lực lớn của Mộng Cảnh bình nguyên, còn mạnh hơn liên minh mười ba nước rất nhiều.
Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong chính là cường giả thực lực đệ nhất Lưu Vân quốc, ở nơi này, tại đế đô cũng chỉ là Thiên Long vệ mà thôi.
- Thiệu đội trưởng, rốt cuộc ngươi đã tới, Thành Kiến Ti chúng ta làm việc theo quy củ, quy hoạch phường thị phía đông lần nữa, người này và người La gia lại nhiều lần trở ngại Thành Kiến Ti ta chấp pháp, càng làm tổn thương chấp pháp đội Thành Kiến Ti chúng ta, kính xin Thiệu đội trưởng giải mấy người này vào thiên lao đế quốc, phải trừng trị nghiêm khắc.
Hoàng Chung nhìn thấy người này như nhìn thấy phụ thân của mình, vội vàng gọi to và tỏ ra vẻ ủy khuất.
- Thì ra là Hoàng đội trưởng, còn có Tần công tử.
Thiệu Quân nhìn thấy Hoàng Chung và Tần Vũ, lúc này gật đầu chào hỏi.
Thiên Long vệ lệ thuộc vào hoàng thất Hạo Thiên đế quốc, địa vị và thân phận tuyệt đối là số một, không đến mức như thành vệ quân bình thường phải nịnh bợ Tần gia.
- Thành Kiến Ti Hoàng đội trưởng nói là sự thật.
Thiệu Quân híp mắt mắt nhìn người La gia, nhàn nhạt hỏi.
Một bên là hào phú Tần gia cùng với Thành Kiến Ti, một bên là thế gia La gia, trong lòng Thiệu Quân cũng đã có cái nhìn rõ ràng, tuy hắn không nói ra nhưng cẩn thận dò hỏi.
- Thiệu đội trưởng.
La Mẫn chắp chắp tay, mở miệng nói:
- Cửa hàng này là sản nghiệp của La gia chúng ta, Tần gia cùng Hoàng đội trưởng muốn cưỡng ép dỡ bỏ tài sản tư nhân của La gia chúng ta mới dẫn phát hiểu lầm.
- Tài sản tư nhân La gia các ngươi?
Không chờ La Mẫn nói cho hết lời, Hoàng Chung đã khinh thường cười lạnh và nói:
- Tất cả địa bàn trên phường thị đều thuộc về đế quốc, lúc nào trở thành tài sản tư nhân của La gia các ngươi?
La Mẫn tức giận nói:
- La gia ta có khế ước quyền tài sản, chẳng lẽ còn không thể chứng minh là tài sản tư nhân của La gia sao, chiếu theo ngươi nói như vậy, Thành Kiến Ti các ngươi có thể tùy ý dỡ bỏ và đoạt lại bất cứ kiến trúc nào trong đế quốc hay sao, khi đó tài sản tư nhân hợp phách của chúng ta ai dám cam đoan?
- Hừ, La gia chủ, ngươi đừng vội càn quấy, ta có nói muốn đoạt cửa hàng La gia các ngươi hay sao? Thành Kiến Ti chúng ta chỉ muốn quy hoạch lại phường thị phía đông mà thoi.
Hoàng Chung phản bác.
- Quy hoạch lần nữa, nói thật dễ dàng, La gia chúng ta ở trong đế đô cũng không phải một ngày hay hai ngày, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói có chuyện quy hoạch phường thị lần nữa.
- La gia chủ, chẳng lẽ Thành Kiến Ti chúng ta làm việc còn phải thông qua ngươi hay sao?
Hoàng Chung cười lạnh không thôi.
- Được rồi, loạn thất bát tao gì đó thì không cần nói.
Thiệu Quân quát một tiếng,
- Nếu như vậy các ngươi theo chúng ta về Thiên Long vệ một chuyến a.
Trong nội tâm La Mẫn lập tức trầm xuống, sắc mặt cũng tái nhợt.
Dùng nhân mạch của Tần gia và Thành Kiến Ti, La Mẫn dám cam đoan đối phương tiến vào Thiên Long vệ không có việc gì, chỉ khi nào bọn họ tiến vào Thiên Long vệ lại muốn đi ra là chuyện khó hơn lên trời.
- Đi, đi, chúng ta đi Thiên Long vệ lấy thuyết pháp.
Hoàng Chung cười lạnh nói:
- La gia chủ, xin mời.
Nhìn thấy La Mẫn không có phản ứng, Hoàng Chung lập tức cười nói:
- Thiệu đội trưởng, La gia chủ còn không nghe ngươi mời đấy.