- Tần Vũ thiếu gia, nơi này là Tần gia dược các, nếu ngươi dám ra tay với tiểu tử này ở đây mới rơi vào bẫy của hắn.
Tên quản sự tuổi hơn bốn mươi, vừa nhìn chính là thế hệ khôn khéo, hiện tại trên mặt hắn vô cùng lo lắng.
Tần gia dược các là cửa hàng lớn nhất của Tần gia tại phường thị, cũng là nơi cung cấp lợi nhuận lớn nhất cho Tần gia.
Trong phường thị nghiêm cấm đánh nhau, dù sao nơi này là sản nghiệp của các thế lực uy tín trong đế quốc, một khi phát sinh ẩu đả sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng lên phường thị.
Bởi vậy ngày đầu tiên thành lập phường thị này, các đại gia tộc ở đế đô đều định ra quy củ này và tuân thủ nghiêm ngặt.
Nếu như Tần gia dược các dám công nhiên ra tay với Diệp Huyền, như vậy chẳng khác nào phá hư quy tắc phường thị, chắc chắn sẽ dẫn tới các thế lực khác trong đê đô căm thù, cho dù là hào phú như Tần gia cũng không đảm đương nổi.
Hơi trọng yếu hơn là, một khi tin tức này truyền đi, Tần gia dược các sẽ lưu lại hình tượng ngang ngược càn rỡ, đến lúc đó có người nào dám tới Tần gia dược các mua đồ chứ?
Bởi vậy nhìn thấy Tần Vũ biểu hiện, quản sự dược các đang đứng bên cạnh, chuẩn bị chẳng quan tâm tới cũng phải tiến lên ngăn cản.
- Thiếu gia, mục đích của người này hôm nay là chọc giận ngươi, La Mẫn chính là Vũ Tôn lục giai tam trọng, ngươi muốn đánh chết hắn quá khó khăn, chỉ khi nào đánh nhau, chiêu bài của Tần gia cũng bị hủy.
Vừa nói ra quan hệ lợi hại, sắc mặt Tần Vũ cũng dần dần hòa hoãn lại.
Nếu bảo hắn áp cơn giận này xuống thì hắn không làm được.
- Ồ, Tần Vũ, ngươi vừa rồi rất hung hăng càn quấy, không phải muốn động thủ chứ? Vì sao lại ỉu xìu nhanh như thế? Xem ra cặn bã chính là cặn bã, Huyền Diệp ta quá xem trọng ngươi.
Diệp Huyền thấy sắc mặt Tần Vũ hòa hoãn liền đổ dầu vào lửa.
Thần thái này e sợ thiên hạ không loạn.
Tần Vũ vừa mới điều chỉnh tốt tâm tính lại táo bạo lần nữa, thiếu chút nữa hắn phun ra một ngụm máu tươi. Thằng này quả thực quá đáng giận, không giết hắn làm sao giải cơn hận này.
Nhưng đang ở nơi này, cho dù không thể nhẫn nhịn cũng phải nhịn.
Tuy Tần Vũ quần là áo lượt nhưng cũng không phải ngu ngốc, biết rõ không thể ra tay trong cửa hàng nhà mình.
Cửa hàng nhà mình?
Đột nhiên Tần Vũ hnh như nghĩ đến cái gì, khóe miệng của hắn nở nụ cười ý vị thâm trường.
Cho rằng mình ngu ngốc như vậy sao?
Trong cửa hàng của mình, hắn không thể hạ sát thủ với Diệp Huyền, dù sao nơi này chính là địa bàn Tần gia của hắn, còn không phải hắn nói tính toán.
- Người đâu, đuổi đám người La gia và tiểu tử này ra ngoài cho ta.
Đột nhiên Tần Vũ lạnh lùng lên tiếng.
Một đám hộ vệ lập tức vây quanh, mang theo đám người La Mẫn đi ra ngoài.
- Tần Vũ, ngươi có ý gì.
La Mẫn tức giận nói ra.
- Không có ý gì, từ nay về sau cửa hàng Tần gia có quy định, La gia và chó không được vào, nếu La gia chủ có gì không phục cứ đi Thiên Long vệ cáo ta đi, Tần gia ta tiếp.
Tần Vũ cười lạnh, ý trào phúng không chút che dấu.
- Tần Vũ, nếu như ngươi thoải mái làm một hồi, ta còn bội phục ngươi là nam nhân, hiện tại nha... Ha ha, đường đường Tần gia thiếu gia lại không bằng một tên lưu manh.
Bị hộ vệ Tần gia dẫn ra ngoài, Diệp Huyền cũng không có phản kháng, ánh mắt lạnh nhạt và cười nhạo, hắn cười khinh bỉ, ngay cả ngu ngốc cũng có thể cảm thụ được.
Trong nội tâm Tần Vũ suýt nữa bùng nổ, khá tốt lý trí của hắn thắng cảm xúc.
- Tiểu tử, tùy ngươi nói như thế nào, muốn gạt ta động thủ trong cửa hàng của mình, nếu ngươi chỉ có chút năng lực như thế thì kém quá xa, ngươi yên tâm, rời khỏi cửa hàng thì ngươi sẽ biết thế nào là hối hận.
Tần Vũ cao ngạo nói ra, hắn có thể nhịn không đối phó Diệp Huyền ngay nên cảm thấy rất kiêu ngạo.
- Thật không, ta chỉ sợ ngươi không dám.
Diệp Huyền cũng không sợ hãi chút nào.
- Trên đời này không có chuyện gì Tần Vũ ta không dám.
Tần Vũ cười âm trầm.
- Ha ha, vậy thì ta chờ ngươi.
Ngoài ý muốn Diệp Huyền cũng không có phản bác, ngược lại hắn cười tươi cười ý vị thâm trường.
Sau một khắc ba người Diệp Huyền bị mang ra khỏi Tần gia dược các.
- Hừ, mấy gia hỏa các ngươi không được Tần gia dược các chào đón, nếu như lại dám đi vào xem chúng ta có đánh gãy chân các ngươi hay không.
Tên đội trưởng hộ vệ lúc này dùng ánh mắt hung ác nhìn ba người, cảnh cáo nói một câu.
Cùng lúc đó một tên tiểu nhị dược các chạy ra, hắn dán tấm bảng hiêu bên cạnh cửa ra vào:
- La gia và chó không được vào!
- Khinh người quá đáng.
La Mẫn nắm chặt hai đấm, hàm răng cắn chặt.
Nếu như có thể, hắn hận không thể đánh vỡ tấm bảng hiệu kia nhưng hắn biết rõ hắn không thể làm như vậy.
Nơi này là phường thị, nếu như hắn làm như vậy, cả La gia sẽ lâm vào tai họa ngập đầu.
- La gia rác rưởi, về sau còn dám đến Tần gia dược các, ta gặp một lần đuổi một lần.
Ở cửa ra vào dược các, thân ảnh Tần Vũ xuất hiện và lạnh lùng nói ra.
Lúc này huyên náo cũng hấp dẫn không ít người trên phường thị chú ý, nhìn thấy tấm bảng kia liền bàn tán xôn xao.
Sắc mặt La Mẫn lúc này biến thành đỏ bừng.
- Tần Vũ, ngươi đừng khinh người quá đáng, ăn cắp đan dược La gia chúng ta, còn nói ra lời như vậy, La gia ta thề không đội trời chung với ngươi.
Đối phương năm lần bảy lượt vũ nhục, La Mẫn không thể kìm được.
- Tần gia Hồi Quang Đan và Trừ Chướng Đan chẳng phải ăn cắp đan dược La gia chúng ta hay sao.
- Hừ, quả thực buồn cười.
Tần Vũ khinh thường cười cười:
- Hồi Quang Đan và Trừ Chướng Đan, đây là đan dược Tần gia ta nghiên cứu ra, chẳng lẽ chỉ cho phép La gia ngươi bán đan dược, không cho phép Tần gia tan bán ra sao? So luyện dược sư, so tài liệu, La gia các ngươi có cái nào vượt qua Tần gia, mọi người cũng tới bình luận phân xử.
Mọi người tại đây bàn tán ầm ĩ.
- Tần gia luyện chế Hồi Quang Đan và Trừ Chướng Đan đúng là cùng loại với Đằng Quang Đan cùng với Thanh Chướng Đan của La gia, nhưng Tần gia là cự đầu đan dược tại đế đô, nghiên cứu chế tạo ra hai chủng đan dược này cũng không có gì là ngoài ý muốn.
- Ta lại cảm thấy hai loại đan dược của Tần gia rất có thể là ăn cắp La gia, đan dược La xuất hiện trên thị trường cũng không phải một năm hai năm, nếu như Tần gia nghiên cứu ra đã sớm chế tạo thành công rồi.