Chỉ nghe ngoại sự trưởng lão của Tần gia lớn tiếng nói:
- Ai nha, La gia chủ, hôm nay là Tần gia dược các khai trương ah, ta làm chủ nhân, chúng ta hẳn phải mời các hạ uống rượu, hiện tại thật sự là đáng tiếc, Tần gia đang tiếp đãi khách quý đều là nhân vật danh dự uy tín tại đế đô, dùng thân phận của ngươi... Khục khục... Thật sự có lỗi.
- Cũng không có việc gì, nếu như La gia chủ hôm nay tới mua sắm đan dược củ Tần gia chúng ta có thể đi xếp hàng, ngươi yên tâm, tuy La gia chỉ là tiểu gia tộc không danh tiếng nhưng Tần gia chúng ta tuyệt đối đối xử như nhau, cam đoan La gia các ngươi có thể mua được đan dược ngưỡng mộ trong lòng.
Tên ngoại sự trưởng lão Tần gia miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt, hắn nói La Mẫn thành tới cửa hàng Tần gia là khách tới uống chén rượu khai trương, dẫn tới những khách quý của Tần gia cười lạnh không thôi.
Sắc mặt La Mẫn trầm xuống, hắn làm sao không biết tên trưởng lão Tần gia này cố ý nói như vậy buồn nôn chính mình.
- Tần Tuyên trưởng lão, thật có lỗi, ta chẳng muốn uống rượu nhạt của Tần gia các ngươi, các ngươi mời khách nhân nào thì ta cũng lười biết tới, đường đi phía nam là địa bàn của Huyền Đan các chúng ta, kính xin Tần Tuyên trưởng lão cầm đồ của Tần gia mang đi, không nên ảnh hưởng Huyền Đan các khai trương.
La Mẫ nóin những lời này không kiêu ngạo không siểm nịnh, âm thanh cũng rất cao, làm cho võ giả nơi này cũng biết phía nam chính là Huyền Đan các cũng muốn khai trương, mà Huyền Đan các có quan hệ không hòa thuận với Tần gia.
- Ôi, La gia chủ, các ngươi hôm nay cũng muốn khai trương cửa hàng sao?
Tần Tuyên trưởng lão kinh ngạc hô lên:
- Không đúng, ta nhớ vài ngày trước La gia các ngươi đã bị Mộ Dung gia trục xuất rồi, mất đi chỗ dựa, ta còn tưởng rằng La gia các ngươi muốn rút khỏi đế đô đấy, hiện tại tại sao lại có tiệm bán thuốc?
- Quên nói cho ngươi biết, chủ tử Mộ Dung gia của La gia các ngươi trước kia hôm nay đang ở khu khách quý, nếu như ngươi muốn bái kiến chủ tử, ta ngược lại có thể dẫn các ngươi đi gặp.
Tần Tuyên nói lời châm chọc không có một câu êm tai.
Sắc mặt La Mẫn trầm xuống, nói:
- Tần Tuyên trưởng lão, đầu óc ngươi không được tốt lắm ah, Mộ Dung gia là Mộ Dung gia, La gia là La gia, đừng đem chúng ta là hai nhà, còn nữa, chuyện La gia cũng không cần Tần gia đến quan tâm, ta nhìn ngươi hiện tại nên quản tốt chuyện Tần gia của mình đi.
Nói đến đây La Mẫn trào phúng cười cười:
- Ta nhớ đấu giá hội hôm qua Tần gia các ngươi bị đùa nghịch hai lần, tổn thất không dưới ba mươi vạn huyền thạch hạ phẩm a? Hiện tại rõ ràng còn có tài chính khai trương cửa hàng, đan dược của các ngươi có ăn bớt xén vật liệu hay không.
Tuy La Mẫn lòng tin không đủ nhưng dù gì cũng là tộc trưởng một gia tộc, nếu thật muốn làm cũng không hàm hồ gì cả.
- Hừ.
Nghe nói như thế ánh mắt Tần Tuyên trầm xuống.
- La gia chủ, ngươi bây giờ hung hăng càn quấy, ta xem một lúc nữa ngươi hung hăng càn quấy như thế nào.
Lúc này một thanh niên chậm rãi đi tới và vênh váo hung hăng, chung quanh hắn có vài tên hộ vệ Tần gia túm tụm, hình như phô trương rất lớn.
Thanh niên này không phải Tần Vũ còn có thể là ai?
Chỉ thấy Tần Vũ lãnh đạm nhìn đám người Diệp Huyền, sau đó hắn lại nói với Tần Tuyên:
- Tần Tuyên trưởng lão, phụ thân bàn giao nhiệm vụ cho ngươi, ngươi đã giải quyết xong chưa?
- Còn kém một chút xíu.
- Nếu còn chưa bố trí tốt còn không đi bố trí, Tần gia đan các chúng ta sắp khai trương, ngươi một ngoại sự trưởng lão nói chuyện tào lao với một tiểu thế gia làm gì, nhớ kỹ, mặc dù ngươi chỉ là ngoại sự trưởng lão của Tần gia ta nhưng ngoại sự trưởng lão cũng là trưởng lão, nói chuyện với thế gia không có tiền đồ chỉ làm nhục thân phận của ngươi.
Tần Vũ này giả vờ cao cao tại thượng, thời điểm nói chuyện cũng không có nhìn La gia.
- Đúng, đúng.
Tần Tuyên trưởng lão, cúi đầu khom lưng sau đó lại nhắc nhở:
- Tần Vũ thiếu gia, đây là La gia ah, thì ra là La gia dưới trướng Mộ Dung gia!
- La gia?
Tần Vũ cau mày giống như nhớ tới cái gì:
- Ngươi nói chính là La gia bị Mộ Dung gia khu trục đó sao? Loại gia tộc sắp đóng cửa này có cái gì để nói, bọn họ tới mua đan dược áo? Nói cho bọn họ biết, muốn mua đan dược thì xếp hàng đi.
Tần Vũ nói lời này không nặng không nhẹ, lại làm người chung quanh nghe rõ ràng từ đó dẫn tới nghị luận liên tục.
Người La gia nghe xong giận muốn nổ phổi.
Tần Vũ quá không biết xấu hổ, cũng quá con mẹ nó giả vờ.
La gia hắn không biết?
Tần Vũ có thể không biết thế gia nào trong đế đô nhưng hắn tuyệt đối nhận ra La gia.
Thậm chí trước đó không lâu song phương từng xung đột trong Tần gia dược các một lần.
Hơn nữa Tần gia hắn mở cửa hàng tại phố đông không phải vì chèn ép La gia hay sao, nhưng bây giờ hết lần này tới lần khác giả vờ làm như mình không biết, giả cho ai xem đây?
Nhìn thấy cảnh này Diệp Huyền muốn nôn.
Có một ít người buồn nôn đúng là vô địch.
Diệp Huyền không nhịn được.
Hắn đi lên và lãnh đạm nói:
- La gia chủ, xảy ra chuyện gì?
La Mẫn vội vàng nói:
- Diệp thiếu, hôm nay là ngày Huyền Đan các chúng ta khai trương, nhưng mà Tần gia đặt lẵng hoa và các đồ vật khác tại nơi này sắp chiếm hết cửa ra vào của chúng ta, ta bảo bọn chúng lấy đi nhưng bọn họ không chịu...
- Cái gì? Còn có loại chuyện này?
Diệp Huyền lúc này cau mày, giọng nói không lớn không nhỏ, hết lần này tới lần khác lại làm người ta nghe được.
- Tần gia làm cái quỷ gì thế? Không có tốt chất như vậy, người chết cũng không thể tùy tiện đặt vòng hoa ở ngay trước cửa người khác, người không biết còn cho rằng chúng ta là tổ tông của bọn chúng, lấy đi, đều lấy đi.
Diệp Huyền trực tiếp phất tay nói ra, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Diệp Huyền nói ra lời này làm cho nhiều người ngạc nhiên.
Người chết? Vòng hoa?
Mẹ của ngươi, nó rõ ràng là lẵng hoa ah.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là những võ giả và quý tộc tới từ bên ngoài đế đô không biết ân oán giữa La gia và Tần gia càng trố mắt nhìn.
Có người dám nói như thế trước mặt hào phú Tần gia, không phải muốn chết hay sao?
Vốn Tần Vũ vênh váo tự đắc chuẩn bị tiêu sái rời đi liền biến thành âm trầm, hắn phẫn nộ quát:
- Huyền Diệp, ngươi nói cái gì đó?
Hôm nay là ngày tiệm bán thuốc Tần gia khai trương, Diệp Huyền lại nói Tần gia hắn có người chết tặng vòng hoa, loại chuyện này có thể chịu được sao?