Hôm nay nhìn thấy trong tàng bảo thất Viên gia có không ít huyền binh, Diệp Huyền lập tức xem kỹ.
Trong nơi này có các loại binh khí khác nhau, toàn bộ cũng không phải phàm phẩm.
- Diệp thiếu, đây là các loại huyền binh linh bảo Viên gia sưu tập trong ngàn năm qua, trong đó rất nhiều phẩm giai đều là lục giai, một ít huyền binh có từ lâu đời, công nghệ rèn thập phần tốt, cũng không kém huyền binh Lục Ly đại sư luyện chế bao nhiêu.
Viên Phi gia chủ nói chuyện đầy tự hào.
Diệp Huyền một đường nhìn sang, đúng như Viên Phi nói, những huyền binh nơi này không phải phàm phẩm.
Nhưng với Diệp Huyền có tạo nghệ luyện khí cực cao mà nói thì không có gì, trong đó có rất nhiều huyền binh làm hắn hài lòng.
Hắn chọn lựa huyền binh đều cần một loại cảm giác, nếu không hắn ở lại trong Luyện Khí Phường nhiều ngày như vậy nhưng không có huyền binh nào vừa ý.
Xèo...xèo!
Đúng lúc này Tiểu Tử Điêu kêu vài tiếng, thân ảnh của nó nhảy ra khỏi vai Diệp Huyền và ôm lấy một thanh trọng kiếm màu đen hết sức bình thường trong góc.
Móng vuốt nhỏ của nó ôm lấy trọng kiếm, nó kêu xèo...xèo vài tiếng, đôi mắt màu tím linh động nhìn Diệp Huyền.
Ánh mắt Tiểu Tử Điêu vô cùng tinh chuẩn, từ đó Diệp càng hiếu kỳ với thanh trọng kiếm này, cẩn thận quan sát thật lâu.
Hắn xem xét liền giật mình.
Thanh trọng kiếm màu đen này nằm tại nơi hẻo lánh, thập phần khó thấy nên dễ dàng bị xem nhẹ, thời điểm nhìn thấy nó, Diệp Huyền lập tức cảm giác trên thân kiếm có khí tức không tầm thường.
Trọng kiếm có lực lượng không tên hấp dẫn Diệp Huyền chú ý tới.
- Đây là...
Diệp Huyền thầm giật mình cầm lấy trọng kiếm.
Trọng kiếm cầm trong tay trầm trọng, cảm giác hùng hậu chui vào trong tay Diệp Huyền và phù hợp hoàn mỹ.
Dường như trọng kiếm này từng bị trọng thương, trận vân trên nó không chịu nổi. Mặt ngoài thân kiếm cũng gồ ghề, dường như trải qua đại chiến thảm thiết nên sinh ra khí tức tang thương cả năm tháng.
- Diệp thiếu, Viên gia ta vô tình gặp được trọng kiếm này trong đấu giá hội, tên là Độc Tài Chi Kiếm, nghe nói từng là bảo kiếm tùy thân của hoàng đế một đế quốc cường đại trong quá khứ, tên hoàng đế này ngu ngốc vô độ, cực kỳ tàn ác, cuối cùng đế quốc của hắn bộc phát chiến tranh và triệt để tan thành mây khói nhưng thanh trọng kiếm lại lưu truyền tới nay.
- Thời điểm Độc Tài Chi Kiếm hoàn hảo chắc hẳn cũng là vật cực kỳ nghịch thiên, ít nhất cũng là bảo vật thất giai nhưng sau khi trải qua trọng thương, thân kiếm hủy hết, huyền vân trên nó không chịu nổi, rốt cuộc không thể phat huy ra uy lực của nó trong quá khứ, đặc điểm duy nhất của nó là không bị phá vỡ, lão phu đã từng dùng huyền binh thất giai chém vào nhưng không lưu lại bất cứ dấu vết nào trên Độc Tài Chi Kiếm.
Viên Phi đứng ên cạnh giải thích.
Độc Tài Chi Kiếm?
Diệp Huyền cẩn thận quan sát trọng kiếm, trên thân chuôi kiếm hắn phát hiện một chữ ‘ tài ’ cực nhỏ.
Trừ chuyện đó ra thân kiếm nặng nề không nhìn ra bất kỳ đặc thù gì, ngay cả thanh trọng kiếm này cũng có cái tên hấp dẫn hắn chú ý.
Càng làm cho Diệp Huyền khiếp sợ chính là với nhãn lực của hắn không nhìn ra được tài liệu làm kiếm là gì.
- Trên đời này ta không nói biết toàn bộ tài liệu luyện khí nhưng ít ra nhận thức chín thành chín, tài liệu Độc Tài Chi Kiếm lại là thứ ta chưa bao giờ thấy qua trên sách và trong thực tế.
Diệp Huyền cảm thấy có chút khó tin.
Hắn cũng gia tăng lòng hiếu kỳ với Độc Tài Chi Kiếm.
Một lát sau, ánh mắt Diệp Huyền tả sáng.
- Ta muốn trọng kiếm này.
Hắn quyết đoán nói ra.
Trên mặt Viên Phi và Viên Chấn lộ ra vẻ ngạc nhiên.
- Diệp thiếu, ngươi xác định?
Độc Tài Chi Kiếm có lai lịch phi phàm, không thể phá vỡ nhưng trừ cứng rắn không thể làm gì, phương diện khác còn kém huyền binh lục giai.
Trong tàng bảo thất Viên gia có không ít bảo vật cường đại hơn Độc Tài Chi Kiếm, hết lần này tới lần khác Diệp Huyền lại lựa chọn trọng kiếm.
Tuy trọng kiếm không trọn vẹn nhưng có lực hấp dẫn khó nói thành lời, hơn nữa hắn hiện tại vừa vặn thiếu một thanh huyền binh, đầu tiên cứ dùng Độc Tài Chi Kiếm cũng đúng lúc.
Dù sao tự nhiên có cho nên nội tâm Diệp Huyền không có gánh nặng gì.
Hơn nữa hắn tin tưởng ánh mắt Tiểu Tử Điêu và chính mình không lầm, trọng kiếm bất phàm.
Thấy Diệp Huyền khẳng định, đám người Viên Phi không có nói cái gì nữa.
Kế tiếp lại là một phen chiêu đãi, sau đó Diệp Huyền trở lại La gia trong đêm.
- La gia chủ, ngày mai ta phải rời khỏi đế đô.
Diệp Huyền tìm được La Mẫn, mở miệng nói ra.
Hắn đến đế đô mục đích là loại trừ khí tức minh tâm chủng rồi sau đó là luyện chế linh bảo phi hành, cần tìm huyền binh phù hợp, hiện tại những chuyện này cũng đã hoàn thành, Diệp Huyền không có lý do tiếp tục lưu lại.
- Diệp thiếu, vậy ngươi muốn đi đâu?
La Mẫn giật mình đi tới, hắn tỉnh táo lại.
Trải qua Diệp Huyền dạy bảo và thường xuyên tiếp xúc Lục Ly đại sư, Viên Phi gia chủ, khí chất trên người La Mẫn đã trầm ổn hơn rất nhiều, rất có phong phạm gia chủ hào phú.
- Có thể sẽ đi Lam Quang học viện.
Diệp Huyền ngẫm lại nói ra:
- Nếu sau này ngươi có việc tìm ta có thể truyền tin đến Lam Quang học viện, nếu như là một ít chuyện nhỏ thì ngươi có thể đi tìm Viên gia và Luyện Khí Phường, chút mặt mũi này bọn họ vẫn cho ta.
Cùng ngày trong đêm, Diệp Huyền cũng xử lý xong chuyện của La gia sau đó sáng hôm sau hắn rời khỏi đế đô Hạo Thiên đế quốc.
Phủ đệ Tần gia.
- Gia chủ, vừa rồi Huyền Diệp ra khỏi thành.
Tình báo trưởng lão quỳ gối trước mặt Tần Phong và kích động nói ra.
Bỗng nhiên Tần Phong đứng lên:
- Có ai đi theo bên người Huyền Diệp hay không? La Mẫn hay đám người Lục Ly đại sư?
- Không có một ai, chỉ có một mình Huyền Diệp, dường như hắn muốn rời khỏi đế đô.
Tình báo trưởng lão vội vàng nói.
- Thật sự là trời cũng giúp ta.
Trong đôi mắt Tần Phong bắn ra hào quang lăng lệ dữ tợn.
- Ngay lập tức nói hành tung của Diệp Huyền cho ta biết, ta muốn đích thân đi chém giết hắn tại chỗ.
Tình báo trưởng lão vội vàng sẽ đi tìm hiểu lộ tuyến Diệp Huyền rời đi.
Bỗng nhiên Tần Phong khoát tay cản lại:
- Bảo tất cả thành viên theo dõi rút lui, tránh đánh rắn động cỏ.
Vừa mới dứt lời thân ảnh của hắn hóa thành hào quang lướt ra khỏi phủ đệ Tần gia và đi ra ngoài đế đô.
Ầm ầm!
Thân ảnh Tần Phong phá không lao đi sinh ra âm thanh nhanh chóng kinh động rất nhiều người của đế đô.