Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 830: Ra oai phủ đầu (2)



Đối mặt với hai người này tấn công, thân hình Diệp Huyền vẫn không nhúc nhích. Trong nháy mắt khi hai tay của hai người này tới gần, hắn đột nhiên trở tay nhấc lên.

Ầm ầm!

Âm thanh nặng nề giống như chuông lớn được gõ lên. Hai người chỉ cảm thấy mình đụng phải một ngọn núi lớn. Lực lượng khổng lồ làm cho bọn họ không tự chủ được lui lại phía sau mấy bước, gương mặt đỏ lên, khí huyết cuồn cuộn.

Oa!

Sau một lát, hai người mới thốt ra một tiếng quát to, trong một hơi thở thong thả lấy lại sức. Chỉ là trong lúc nhất thời, bọn họ cũng không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Bọn họ vội vàng tức giận nói:

- Lang ca, mới vừa rồi là do hai chúng ta sơ suất. Lang ca chờ một chút. Chúng ta sẽ lập tức bắt giữ hắn lại.

- Khoan đã.

Lang ca này vung tay lên, ngăn cản hai người. Trong con ngươi của hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, nói:

- Tiểu tử tốt, thật sự có tài. Thảo nào bộ dạng nhìn có vẻ không có sợ hãi. Ngươi tên là gì?

Diệp Huyền lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh giọng nói:

- Ngươi còn không xứng để biết.

Huyền thức của hắn quétqua La Thành một chút, phát hiện La Thành chỉ là bị thương ngoài da, cũng không có gì đáng ngại. Lúc này, hắn mới yên lòng.

Sắc mặt của Lang ca này nhất thời trở nên khó coi:

- Tiểu tử, nơi này là học viện Lam Quang. Nhìn thực lực của ngươi, chắc cũng là mấy người đứng đầu trong đám tân tinh nhập học lần này. Chỉ có điều ta khuyên cáo ngươi, học viên mới chính là học viên mới. Đừng tưởng rằng mình có chút thực lực, là có thể gây ra sóng gió gì. Ở trong học viện Lam Quang, các ngươi rắm cũng không phải đâu.

- Tiểu tử, hãy ngoan ngoãn xưng tên ra, nhận sai thật tốt, ta có thể suy nghĩ, cho các ngươi thêm một lần cơ hội.

Diệp Huyền cười lạnh nói:

- Vậy ta có phải còn nên cám ơn ngươi hay không?

Ánh mắt của Lang ca, đột nhiên ngưng trọng, nói:

- Xem ra tiểu tử này, ngươi là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.

Vừa dứt lời, hắn đột nhiên nhảy tới trước một bước. Trong nháy mắt, uy áp khủng khiếp bao phủ ở trên người Diệp Huyền.

- Lang ca, tiểu tử này giao cho hai chúng ta là được.

- Đừng khinh thường hắn. Bốn người chúng ta đồng loạt ra tay. Cần phải mau chóng giải quyết tiểu tử này.

Lang ca âm thầm truyền âm nói.

Hắn cũng là học viên cũ trong học viện Lam Quang. Tuy rằng hắn chỉ gia nhập học viện Lam Quang mới một năm, nhưng là tu vi Vũ Tông ngũ giai tam trọng. Hắn biết trong học viện có rất nhiều thiên tài và cường giả. Tầm mắt cũng coi như rộng lớn.

Nhưng lúc trước Diệp Huyền ra tay, không ngờ cho hắn một loại cảm giác nhìn không thấu, khiến cho trong lòng hắn vô cùng cảnh giác.

Bởi vậy đừng thấy hắn tùy tiện, nhưng thật sự thời điểm động thủ, căn bản sẽ không có bất kỳ khinh thường nào.

Trong khoảnh khắc, bốn gã học viên cũ trong viện lập tức lại bao vây xung quanh Diệp Huyền. Mỗi một người đều khóa kín phương hướng vị trí trong đó.

- Ta còn không có động thủ, các ngươi lại có thể động thủ trước.

Diệp Huyền cười giễu cợt một tiếng.

- Cũng được, để ta chứng kiến một chút, cái gọi là học viên cũ của học viện Lam Quang, rốt cuộc có năng lực gì.

Diệp Huyền lộ ra vẻ mặt phong đạm vân khinh.

- Hi vọng ngươi sau đó cũng có thể bình tĩnh giống như bây giờ.

Lang ca vừa dứt lời.

Vù vù vù vù.

Trong nháy mắt bốn bóng người giống như con báo săn, hung hăng tấn công về phía Diệp Huyền.

Không thể không nói, những người học viên này xuất thân từ học viện Lam Quang, đều vô cùng nghịch thiên.

Bốn gã học viên cũ này, tuy rằng đều là đệ tử cấp bậc Vũ Tông ngũ giai. Chính là Lang ca này, cũng chỉ là Vũ Tông ngũ giai tam trọng.

Nhưng khí thế nhào qua tấn công này, lại làm cho Diệp Huyền có một loại cảm giác giống như đối mặt với biển rộng mênh mông.

Dường như giờ phút này nhào tới, không phải là bốn Vũ Tông, mà là bốn gã Vũ Tôn. Loại khí thế này, làm cho người ta kinh hãi.

Nếu như là võ giả bình thường đứng ở chỗ này, cho dù là một Vũ Tôn lục giai, đều sẽ bị loại khí thế này chấn nhiếp, thậm chí rơi xuống hạ phong.

Chỉ tiếc, người mà bốn gã học viên cũ này gặp phải, lại chính là Diệp Huyền.

- Tới rất hay.

Ở trong nháy mắt, khi bốn người này vừa nhào tới, Diệp Huyền đột nhiên quát khẽ một tiếng. Thân hình hắn lập tức hóa thành một huyễn ảnh.

Từ phía xa nhìn lại, thân thể Diệp Huyền lại giống như một chiếc thuyền nhỏ, lay động ở trong sóng biển cuồng phong của bốn người. Nhưng mặc cho bốn người ra tay như thế nào, Diệp Huyền biến thành thuyền nhỏ, trước sau không ngã.

Từng lực lượng cuồng mãnh không ngừng trút xuống về phía Diệp Huyền, lực lượng không tầm thường.

Diệp Huyền khẽ gật đầu. Cũng khó trách La Thành sẽ bị mấy người này khi dễ như vậy. Luận thực lực, một đấu một, La Thành cũng chưa chắc có thể chiến thắng được, huống gì là bốn người.

Ở trong sự điên cuồng tấn công của bốn người, thân hình Diệp Huyền giống như tia điện biến hóa kỳ ảo. Mấy người tấn công, đừng nói là đánh trúng Diệp Huyền, ngay cả chéo áo của hắn, cũng sờ không tới.

- Tiểu tử này, có chút vướng tay chân. Mọi người đừng nương tay.

Ban đầu còn ngại quy củ của học viện, bốn gã học viên cũ này chỉ là muốn ở trước mặt học viên mới Diệp Huyền trước mắt này xác nhận một chút quyền uy, cho hắn một lần ra oai phủ đầu.

Nhưng giờ phút này, Lang ca trực giác nhạy bén, lập tức lại hiểu được, bọn họ hình như gặp phải đối thủ.

Vèo vèo vèo!

Ở dưới một tiếng gầm thét phẫn nộ của hắn, bốn gã học viên cũ, toàn thân bạo phát ra huyền lực trùng kích càng cường hãn hơn, ánh sáng đại biểu các loại thuộc tính huyền lực, lưu chuyển ở trên người bốn người. Thế tấn công của bốn người, trong nháy mắt cũng trở nên sắc bén hơn.

- Thật sự có tài. Đáng tiếc, còn kém quá xa. Phá!

Diệp Huyền chỉ muốn nghiệm chứng một chút tu vi học viên của học viện Lam Quang. Sau khi giao đấu một hồi, hắn đã có một chút hiểu rõ. Thân hình hắn đột nhiên bay lên cao. Hai chân trong nháy mắt xuất ra liên tục mấy cước.

Ầm ầm ầm ầm!

Bốn tiếng ầm ầm nặng nề vang lên. Bốn gã học viên cũ giống như diều đứt giây bay ra ngoài, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.

Ba người trong đó, chật vật ngã xuống đất. Chỉ có bị học viên cũ gọi là Lang ca kia, hai chân ở trên mặt đất tạo thành một vết tích dài gần mười thước, khó có thể đứng vững.

Lau đi vết máu tươi bên khóe miệng, trên mặt bốn người đều có vẻ hoảng sợ.

Mà trong góc, ba gã học viên mới đang đội chậu rửa mặt, trên mặt cũng có vẻ khó tin nổi.

...