Mọi người quay đầu lại, liền thấy một thiếu nữ toàn thân mặc áo lụa màu trắng, đoan trang nhã nhặn, chân thành đi tới.
Thắt lưng của nàng buộc dải lụa màu xanh. Mái tóc đen được vấn lên thật cao, nhẹ nhàng hình thành một búi tóc tinh xảo. Gương mặt nàng vô cùng mịn màng trắng nõn động lòng người. Đặc biệt là đôi tròng mắt kia, càng trong suốt xinh đẹp, có một loại mùi vị của sự xuất trần.
Chính là Đông Phương Tử Tư.
Diệp Huyền ngạc nhiên nói:
- Tại sao nàng lại ở chỗ này?
- Ta vì sao không thể ở chỗ này?
Đông Phương Tử Tư khẽ cười liếc mắt nhìn Diệp Huyền, nói.
- Ta lại là học viên cũ của học viện Lam Quang. Luận bối phận, ngươi phải gọi ta một tiếng sư tỷ.
- Cái này...
Diệp Huyền toát mồ hôi lạnh.
- Tất cả mọi người đều rất quen thuộc, không cần thiết đi.
- Xem ngươi sợ đến mức nào kìa? Thế nào, gọi một tiếng sư tỷ, có kinh khủng như vậy sao?
Đông Phương Tử Tư hé miệng cười khẽ. Trong nháy mắt bách hoa thất sắc, quần tinh ảm đạm.
- Gia hỏa này lại có thể quen biết với Đông Phương Tử Tư.
- Đông Phương Tử Tư là nữ thần trong lòng ta,. Nữ thần làm sao có thể ở chung một chỗ với hạng người cùng hung cực ác bị Huyền Cơ Tông phát lệnh truy nã được?
- Đây là hiện thực quá tàn khốc, hay là ta quá vô tri?
Đông Phương Tử Tư, có danh hiệu một trong mười đại mỹ nữ tại bình nguyên Mộng Cảnh. Tuy rằng nàng mới gia nhập học viện Lam Quang một năm, còn không phải là đệ tử nội viện, nhưng bất luận là mười chín tuổi đạt Vũ Tông ngũ giai tam trọng, hay dung nhan tuyệt mỹ này của nàng, đều khiến cho danh tiếng ở học viện Lam Quang, không có người nào không biết, không người nào không hiểu.
Sự xuất hiện của nàng thậm chí khiến cho chấn động vì Hầu Phi đưa tới, đều bị đè ép xuống.
- Trái lại, Diệp thiếu đây cũng quá lợi hại đi?
Ở bên cạnh, Trương Liệt đã hoàn toàn trợn tròn mắt.
- Đông Phương Tử Tư, nữ hội trưởng thương hội Thần Hành, mười tám tuổi gia nhập học viện Lam Quang. Trong thời gian một năm, hiện tại nàng đã là ngũ giai tam trọng đỉnh phong, được khen ngợi là một trong mười đại mỹ nữ của bình nguyên Mộng Cảnh.
Đối với tin tức về Đông Phương Tử Tư, Trương Liệt là thuộc làu làu. Hắn khó có thể tin nổi nói:
- Chỉ là nữ thần như vậy, Diệp thiếu tán đổ nàng từ khi nào vậy?
Từ khi gia nhập học viện đến bây giờ, tổng cộng cũng chỉ mới hai ngày, Trương Liệt gần như đều đi cùng với Diệp Huyền.
Hắn chính mắt nhìn thấy Diệp Huyền dễ dàng tán được đám mỹ nữ Mộ Dung Vân Tiêu, Vân Ngạo Tuyết, Hạ Thất Tịch, Đông Phương Tử Tư. Điều này làm cho sự bội phục của hắn đối với Diệp Huyền, trong nháy mắt giống như nước sông cuồn cuộn kéo dài không dứt, lại giống như Hoàng Hà tràn lan, càng không thể cứu vãn.
Hắn chưa bao giờ biết, có người tán gái, lại có thể đơn giản giống như ăn cơm uống nước vậy. Hơn nữa đối phương còn đều là mỹ nữ.
...
- Hừ, hiện tại ngươi đã biết Diệp thiếu lợi hại chưa?
La Thành tất nhiên đã sớm biết mối quan hệ giữa Đông Phương Tử Tư và Diệp Huyền. Lúc này, sắc mặt hắn yên tĩnh không dao động, khinh bỉ nói với Trương Liệt.
Lúc này, Hầu Phi cũng từ trong tháp thí luyện đi ra. Nhìn thấy được thứ hạng của mình, trên mặt hắn hoàn toàn không nhìn ra chút dao động nào.
- Tầng thứ ba sao? Tàm tạm.
Hắn đi tới trước mặt Diệp Huyền, tràn ngập ý chí chiến đấu nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền:
- Ta sẽ chờ ngươi sát hạch kết thúc. Hi vọng, ngươi không để cho ta thất vọng. Còn nữa, một tháng sau nội viện sát hạch, ta không muốn quá cô đơn.
Dứt lời, hắn xoay người lại đi đến trong góc, ngồi xuống khoanh chân, xem tất cả mọi người xung quanh như không có.
Lời nói như vậy, trước đó Hầu Phi đã nói qua. Nhưng thời gian lúc trước, có không ít học viên cũ còn giễu cợt hắn có ý nghĩ kỳ lạ.
Mà bây giờ, lại không có một người nào nghĩ như vậy.
Bởi vì tất cả mọi người thừa nhận, Hầu Phi có tư cách để nói ra lời như vậy.
Tiếp theo, cuộc sát hạch tiếp tục.
Có Hầu Phi làm tấm gương, đệ tử trong hàng tiếp theo, cho dù lại có hai người xông qua tầng thứ hai, cũng có vẻ không chút dao động sợ hãi.
Rất nhanh lại đến phiên La Thành.
Ánh mắt hắn kiên định đi vào.
Sau một nén nhang, tên La Thành xuất hiện ở tầng thứ hai.
- Thiếu một chút. Chỉ thiếu chút xíu nữa, ta sẽ thất bại. Thật may, giây phút cuối cùng vẫn là kỹ thuật của ta cao hơn một bậc, chém giết đối phương.
Sau khi đi ra, trong lòng La Thành vẫn còn sợ hãi, liên tục nói.
Đồng thời, hắn cũng giảng giải cho Diệp Huyền nghe những gì mình từng trải qua ở bên trong.
Kế tiếp là Trương Liệt.
Hình như bị La Thành kích thích, Trương Liệt lại có thể kiên trì tới tầng thứ hai.
Tên của hai người song song đọng ở nơi cuối cùng của tầng thứ hai.
- Ha ha ha, Diệp thiếu, La huynh, quên nói cho các ngươi biết. Tuy rằng thứ hạng nhập học của ta không cao, nhưng ta thực sự là một thiên tài. Đúng, một thiên tài bị mai một, ha ha ha.
Trương Liệt hưng phấn đến mức không thể tăng thêm được nữa, quên hết tất cả.
Trương Liệt sát hạch xong, trong nháy mắt ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung ở trên người Diệp Huyền.
Ban đầu, mọi người đối với chuyện Diệp Huyền sát hạch, chỉ là có chút quan tâm mà thôi.
Nhưng trước đó có Hầu Phi vừa xuất hiện, khiến cho chờ mong của mọi người đối với Diệp Huyền, đột nhiên gia tăng mãnh liệt lên.
Ngay cả Hầu Phi xếp hạng thứ hai, cũng có thể xông đến tầng thứ ba. Vậy Diệp Huyền xếp hàng thứ nhất này thì sao?
Đương nhiên, sát hạch tháp thí luyện không phải nhập học xếp hạng càng cao, thì khẳng định sẽ càng tốt. Nhưng ít ra, đủ để cho mọi người chờ mong, không phải sao?
- Đến ta sao?
Diệp Huyền mỉm cười, đi vào khu vực sát hạch.
Xuất hiện ở trước mặt hắn, là một cánh cửa lớn bằng đá, nối liền với một tòa kiến trúc bằng đá.
- Đây là...
Thân thể Diệp Huyền đột nhiên chấn động, ánh mắt lộ ra sự hoảng sợ.
Trên cả tòa kiến trúc này chạm khắc từng huyền văn phức tạp thần bí. Loại kết cấu huyền văn này mang theo phong cách cổ xưa tang thương. Chỉ mới xem qua một chút, lại có một loại khí tức hồng hoang vạn cổ, xuyên qua cơ thể lao ra.
- Huyền bảo. Chẳng lẽ tháp thí luyện này là một huyền bảo hay sao?
Trong lòng Diệp Huyền giống như có sóng to gió lớn cuồn cuộn nổi lên.
Lúc trước, hắn còn chưa nhìn thấy được tháp thí luyện, không có cách nào phán đoán. Nhưng vừa thấy được tháp thí luyện, trong lòng lập tức không hiểu sao lại xuất hiện ý niệm này.
Đây không phải là đáp án sau khi hắn trải qua phân tích mới cho ra, mà là một loại trực giác.