Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 869: Sát hạch sinh tồn



Lực lượng Vũ Hồn khủng khiếp mang theo tất cả cuốn ra. Trọng kiếm màu đen trong tay Trữ Kiếm, lại bị hắn thi triển ra một tia âm tà, giống như một con rắn dài mềm mại, quấn về phía Diệp Huyền, ràng buộc hành vi của hắn.

- A, so đấu về Vũ Hồn sao?

Diệp Huyền khẽ cười. Trên đỉnh đầu hắn, Đại Địa Vũ Hồn màu vàng đất chớp hiện hào quang bảy màu hiện lên. Đồng thời bốn vòng ngôi sao màu vàng, đồng thời thả ra ngoài.

Một khí tức Vũ Hồn hùng hậu đến mức ép cho người ta không thở nổi, tràn ngập ra.

- Vòng ngôi sao màu vàng.

- Hơn nữa còn là bốn đạo.

Bốn vòng ngôi sao màu vàng của Diệp Huyền vừa ra, tất cả võ giả ở đó đều khiếp sợ tới mức ngây người. Thậm chí ngay cả Đông lão đang ngồi ở trên ghế trọng tài, cũng chấn động kinh ngạc tới mức thân thể run lên.

Bốn vòng ngôi sao màu vàng, đại biểu mỗi lần Diệp Huyền nâng cao Vũ Hồn, đều nhận được năng lực chịu đựng lực lượng Vũ Hồn vượt xa hắn. Mỗi lần Vũ Hồn nâng cao, đều đi một vòng ở Quỷ Môn Quan.

- Đào thải cho ta.

Diệp Huyền lạnh lùng cười, cùng Trữ Kiếm điên cuồng chiến đấu cùng một chỗ.

Thật ra, lấy thực lực của Diệp Huyền, nếu như toàn lực phát huy, căn bản không cần phải phiền toái như vậy. Nhưng con át chủ bài sở dĩ là con át chủ bài, chính là ở những không lúc cần thiết, căn bản không cần biểu diễn quá nhiều.

Ầm ầm ầm!

Hai thanh kiếm lớn màu đen không ngừng va chạm vào nhau ở trong hư không. Trữ Kiếm ban đầu còn kiêu ngạo, lúc này lại sắc mặt đã xám xịt, không ngừng lui về phía sau.

Đại Địa Vũ Hồn của Diệp Huyền, chẳng những có thể khiến cho lực phòng ngự của hắn của tăng lớn, còn làm cho lực lượng của hắn, có sự nâng cao kinh người.

Mà âm xà Vũ Hồn của Trữ Kiếm, lại chỉ có thể khiến cho kiếm pháp của hắn, trở nên càng âm nhu hơn, càng quỷ dị hơn.

Chỉ là ở trước mặt Diệp Huyền, bất kỳ chiêu thức âm nhu quỷ dị nào, đều không có bất kỳ tác dụng gì. Mỗi một kiếm hắn đâm ra, đều có thể hoàn mỹ tìm được tuyến đường Trữ Kiếm công kích.

Một lần!

Hai lần!

Năm lần!

Sau năm lần tấn công, Trữ Kiếm hai tay đã run rẩy.

Lần lượt va chạm, làm cho huyền lực trong cơ thể của hắn hoàn toàn hỗn loạn. Hai cánh tay hắn cũng có phần giống như nhũn ra.

Nếu tiếp tục như thế nữa, hắn thật sự có khả năng sẽ bị đào thải.

Giờ này phút này, trên mặt hắn không còn có sự cao ngạo như lúc đầu nữa. Hắn vội vàng truyền âm nói:

- Huyền Diệp, mới vừa rồi là Phùng Quang không đúng. Chỉ có điều ngươi không cần phải chém giết với chúng ta. Hiện tại trên trường đấu võ đã không còn mấy người. Ngươi tha cho Phùng Quang một mạng, chúng ta cùng nhau thông qua hiệp thứ nhất tuyển chọn này. Tiếp theo ở hiệp thứ hai, chúng ta thậm chí còn có thể liên thủ.

Diệp Huyền liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh. Quả nhiên trên trường đấu võ, số lượng người đã giảm xuống đến gần hai mươi người. Còn thiếu mấy người, hiệp thứ nhất tuyển chọn sẽ kết thúc.

- Ta phải cám ơn ngươi nhắc nhở ta. Xem ra ta phải tốc chiến tốc thắng.

Diệp Huyền cười giễu cợt một tiếng.

Hiện tại mới biết cầu xin tha? Làm gì có được chuyện tốt như vậy. Nếu như thực lực mình yếu, hiện tại chắc hẳn cũng sớm đã bị đào thải.

- Bại!

Gầm khẽ một tiếng, phút chốc Diệp Huyền một kiếm đâm ra ngoài.

Nhanh, quá nhanh.

Một kiếm này đâm ra, giống như kinh hồng thoáng qua. Trữ Kiếm còn không có kịp phản ứng, một kiếm này đã lại đến trước người của hắn.

- Ngươi...

Hắn gầm khẽ một tiếng, chỉ kịp nâng trường kiếm tới ngăn cản ở trước ngực. Toàn thân hắn đã bị đánh bay ra ngoài.

Phụt!

Một ngụm máu tươi phun ra. Trong cuộc chiến đấu lúc trước Trữ Kiếm vốn đã sức cùng lực kiệt. Dưới một kiếm này, hắn chính là trực tiếp bị đánh rơi xuống trường đấu võ.

Xôn xao!

Tất cả mọi người ở đó trong nháy mắt đều ồ lên.

Trữ Kiếm… lại bị đào thải?

Ở dưới trường đấu võ, sau một lát Trữ Kiếm mới là hồi thần. Sau khi biết kết cục của mình, hắn lập tức lại lộ ra vẻ không cam lòng.

- A a a!

Trữ Kiếm rít gào phẫn nộ, nắm đấm hung hăng đấm ở trên mặt đất, phát tiết ra sự phẫn uất trong lòng.

Diệp Huyền đưa mắt nhìn một vòng trường đấu võ. Cuộc chiến đấu đến bây giờ, trên sân chỉ còn lại có mười bảy người.

Nói cách khác, chỉ cần lại đào thải hai người, lần hỗn chiến này xem như là kết thúc.

- Hiện tại đến lượt ngươi.

Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào Phùng Quang.

- Ngay cả Trữ Kiếm cũng bị đào thải.

Trong lòng Phùng Quang cảm thấy ớn lạnh:

- Hỗn đản.

Hắn tức giận mắng một tiếng, vội vàng chạy trốn.

- Còn có hai người. Chỉ cần lại có hai người bị đào thải, ta sẽ an toàn.

Lúc này Phùng Quang căn bản đã không có dũng khí chiến đấu với Diệp Huyền. Hắn ở trên trường đấu võ điên cuồng chạy trốn.

- Trốn sao?

Thân hình Diệp Huyền giống như lưu quang vậy, lập tức đuổi theo.

- Nhanh như vậy sao?

Sắc mặt Phùng Quang đại biến.

Huyền Diệp này cũng không biết là tu luyện thân pháp gì. Tốc độ trong nháy mắt không ngờ tăng vọt, lấy tốc độ cực nhanh tới gần hắn.

- Đáng giận!

Mắt thấy mình sắp bị đuổi kịp, Phùng Quang quay đầu lại cắn răng rít gào một tiếng. Trên thanh chiến đao màu vàng bạo phát ra một đám đao quang sáng ngời, ở trước người hắn hình thành một tấm lá chắn màu vàng.

- Ngăn cản. Chỉ cần ngăn cản, nói không chừng ta có thể thông qua.

Phùng Quang vô cùng điên cuồng. Lúc này trên sân chỉ còn lại có mười sáu người. Đồng thời còn có vài đôi đang chém giết.

- Muốn lưu lại sao? Nằm mơ đi.

Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lẽo, trọng kiếm màu đen lại giống như một chiếc xe lửa điên cuồng chạy, hung hăng xông tới tấm lá chắn màu vàng ở trước mặt Phùng Quang.

Ầm!

Tấm lá chắn màu vàng nát bấy. Chiến đao trực tiếp tuột khỏi tay hắn, bay ra ngoài. Dưới tác dụng của lực lớn, Phùng Quang phun ra máu tươi. Trên ngực hắn truyền đến từng tiếng xương cốt vỡ vụn. Hắn nặng nề ngã rơi vào phía dưới trường đấu võ, sắc mặt tái nhợt.

Phùng Quang, đào thải!

Vù!

Trên ghế trọng tài, Lỗ Tuấn chợt đứng lên, vung tay lên. Uy áp vô hình hạ xuống, ngăn cản các học viên còn lại trên sân giao đấu.

- Mười lăm người xuất sắc đã được chọn lựa ra. Hiệp thứ nhất võ tuyển kết thúc.

Tiếng hét lớn của Lỗ Tuấn ầm ầm vang lên.

Yên tĩnh.

Trên sân hoàn toàn yên tĩnh!

Tất cả mọi người nhìn Diệp Huyền ở trên trường đấu võ tra kiếm vào vỏ.

Chói mắt.

Người thiếu niên này mới gia nhập học viện trong thời gian một tháng, thoạt nhìn vẫn thoáng hiện ra vẻ ngây ngô, lại trở thành tồn tại chói mắt nhất trên trường đấu võ.

- Đáng sợ, thật đáng sợ.

- Vũ Tông ngũ giai tam trọng, không ngờ đánh bại Trữ Kiếm sư huynh. Hắn đến tột cùng là tu luyện thế nào?