Diệt huyền phi đao chém lên bên trên khải giáp màu đen, tạo thành vô số tia lửa. Thế nhưng căn bản không có cách nào xuyên thấu qua phòng ngự của khải giáp màu đen, mà chỉ vẻn vẹn để lại ba điểm trắng rất nhỏ ở trên khải giáp màu đen kia. Rất nhanh, lưu quang màu đen lập lòe, trong nháy mắt ba điểm trắng này cũng đã biến mất không còn tăm hơi.
- Cái gì?
Diệp Huyền giật nảy mình, diệt huyền phi đao của hắn dưới hồn lực lục phẩm thúc dục đã đủ để xuyên thấu qua thân thể của bất kỳ Võ Tônlụcgiai tam trọng nào. Thế nhưng đối mặt với khải giáp màu đen kia, thậm chí ngay cả một chút tác dụng cũng không có.
Không cần phải nghi ngờ chút nào, khải giáp màu đen có tạo hình cổ điển, dáng dấp dữ tợn kia, tất nhiên cũng là một kiện khải giáp cấp bảy.
- Huyền Cơ Tông vì giết ta, thực sự đã hạ vốn liếng rất lớn a.
Diệp Huyền không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Ở trên Thiên Huyền đại lục, trong các Huyền binh cùng cấp bậc, khải giáp phòng ngự không thể nghi ngờ là cao quý nhất, cũng là một loại quý hiếm nhất.
Vì đánh giết mình mà Lữ Phong đã lấy ra xiềng xích màu đen, khải giáp màu đen, cùng với Bình Không Châu, ba đại bảo vật cấp bảy.
Điều này làm cho Diệp Huyền không khỏi cảm thấy khiếp sợ vì sự vô cùng bạo tay của Huyền Cơ Tông.
Rốt cuộc Huyền Cơ Tông muốn hắn chết tới bao nhiêu mà lại ban tặng cho Lữ Phong nhiều bảo vật như vậy a.
- Sưu!
Nhanh chóng thu hồi diệt huyền phi đao tới trước người mình, Diệp Huyền bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Hắn biết rõ, đối mặt với Lữ Phong nắm giữ khải giáp phòng ngự cấp bảy, diệt huyền phi đao của hắn căn bản không có nửa điểm công dụng nào cả.
- Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thì gian kế của Huyền Diệp đã thực hiện được a.
Thân thể được khải giáp màu đen dữ tợn bao trùm, trong lòng Lữ Phong vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Hắn có thể cảm nhận được bên trong diệt huyền phi đao kia lan truyền đến lực lượng kinh khủng, nếu như không phải trong lúc thời khắc mấu chốt hắn thúc giục Ma Thiên Giáp mà trong tông đưa cho hắn. Như vậy chỉ cần một đòn vừa nãy thì hắn đã bị trọng thương hấp hối rồi.
- Người này có nhiều thủ đoạn như thế, chẳng trách năm đó hắn lại có thể đánh chết được Cuồng Phong trưởng lão, khiến cho đám người phó tông chủ kiêng kỵ như vậy.
Vào giờ phút này, trong lòng Lữ Phong đối với Diệp Huyền cũng không còn có một chút khinh thị nào nữa.
Ma Thiên Giáp này vốn là thứ mà đám người Đoạn Thiên Lang đưa cho Lữ Phong, đề phòng cao thủ Võ Vương thần bí ở bên cạnh Diệp Huyền. Thế nhưng hắn lại không nghĩ rằng, khi hắn đối phó với Diệp Huyền lại bị ép cho phải thúc giục.
- Bây giờ thời gian đã qua đi không ít, công hiệu của Bình Không Châu đã được dùng gần như một nửa, nhất định phải mau chóng giải quyết Diệp Huyền này.
Trong lòng hiện lên vô số suy nghĩ, trong con ngươi của Lữ Phong tuôn ra một đoàn lệ mang dữ tợn, như một đạo phong bạo màu đen điên cuồng bao phủ về phía Diệp Huyền.
Sưu!
Bên trên Ma Thiên Giáp, sương mù màu đen bao quanh lập tức trở nên cuồn cuộn, đem cánh chim Huyền lực vốn trong suốt trắng nõn nhuộm thành màu đen chói mắt. Có một loại tà ý khó nói nên lời.
Sưu!
Đồng thời sợi xích màu đen trong tay hắn đột nhiên ầm ầm lướt ra, hòa làm một thể với khải giáp màu đen dữ tợn, hóa thành một đầu Giao Long màu đen, điên cuồng đánh về phía vị trí của Diệp Huyền.
Oanh ầm!
Diệp Huyền vội vàng thúc dục Lăng Hư Chi Vũ né tránh xiềng xích màu đen công kích, thế nhưng sóng trùng kích mãnh liệt vẫn mạnh mẽ đánh bay hắn ra ngoài.
- Huyền Diệp, không nghĩ tới ngươi lại có thể bức ta đến mức độ này, đã như vậy, vậy hãy để cho ngươi chết ở dưới Ma Thiên Giáp và Tù Ma Tỏa Liên của ta đi.
Trong tiếng rống giận dữ dữ tợn, trên xiềng xích màu đen trong tay Lữ Phong bắn ra ma khí màu đen, Huyền lực màu đen khủng bố giống như cùng một mảnh hải dương, nhanh chóng bao phủ một khu vực lớn ở quanh thân Diệp Huyền.
Trong lúc lần lượt oanh kích, Diệp Huyền không ngừng né tránh, giống như một trang giấy trong gió, bị thổi cho không ngừng bay lên.
- Khải giáp màu đen này vừa ra, uy lực của xiềng xích màu đen trong tay Lữ Phong làm sao lại tăng lên nhiều như vậy chứ?
So với công kích trước đó, giờ khắc này Lữ Phong tấn công, cường hãn làm cho người ta kinh hãi, giống như căn bản không ở cùng một cấp bậc vậy.
Sưu!
Lúc này sợi xích màu đen hóa thành một đạo lưu quang đánh đến, Diệp Huyền không kịp tránh né mà chỉ vội vàng vung Độc Tài Chi Kiếm ra, kiếm liên tục va chạm. Công kích mạnh mẽ chấn động đến mức làm cho Diệp Huyền phải liên tiếp rút lui, liên tiếp đụng gãy mấy cây đại thụ. Lúc này thân thể của hắn mới gian nan dừng lại được.
Một tia máu tươi từ khóe miệng hắn tràn ra.
Đòn này tuyệt đối có thể so với một kích của cường giả Võ Vương thất giai, nếu như không phải Diệp Huyền tu luyện cửu chuyển Thánh thể, đổi lại là những Võ Tônlụcgiai tam trọng khác, tất cả sẽ vỡ nát thành bụi máu trong nháy mắt a.
Thấy Diệp Huyền dưới công kích điên cuồng của mình mà vẫn còn có thể không ngừng kiên trì, trong con ngươi của Lữ Phong cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng mà trong chốc lát, vẻ kinh ngạc này lại bị vẻ dữ tợn thay thế.
- Ngươi chỉ là một Võ tông ngũ cấp, cho dù Huyền lực có mạnh hơn thì chung quy cũng chỉ có hạn, ta không tin, ngươi có thể kiên trì được bao lâu.
Xiềng xích màu đen ngập tời giống như long quyển phẫn nộ, bao phủ về phía Diệp Huyền.
- Ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới có bảo vật sao?
Ngay trong nháy mắt này, trong tay Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện một tảng đá màu đen, hắn vẫy tay sau đó ném ra ngoài.
Sưu!
Màu đen hòn đá theo gió bành trướng lên, nhanh chóng biến thành kích cỡ tương đương với một ngọn núi nhỏ, mạnh mẽ nện vào bên trên xiềng xích phía trước, chỉ nghe coong một tiếng, xiềng xích màu đen bị đập cho run rẩy, nhanh chóng bay ra ngoài.
- Cái gì? Đây là bảo vật gì?
Lữ Phong giật nảy mình, hắn ngưng thần nhìn một cái. Vừa nhìn thấy uy thế khủng bố trên tảng đá màu đen tỏa ra, hắn lập tức cả kinh nói:
- Đây không ngờ lại là huyền bảo, chẳng lẽ tiểu tử ngươi còn là một tên luyện hồn sư hay sao?
Trong lòng Lữ Phong giật nảy mình, một kích vừa rồi có uy lực kinh người, Tù Ma Tỏa Liên của hắn suýt chút nữa cũng không thể ngăn cản được.
- Tù Ma Tỏa Liên và Ma Thiên Giáp này không ngờ lại là một bộ.