Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 969: Hỏa diễm oai



Ầm ầm ầm!

Chỉ nghe giữa bầu trời không ngừng lan truyền đến nổ vang đinh tai nhức óc, hai cỗ màu sắc một hắc một đỏ ở trong hư không không ngừng va chạm, mỗi một kích qua đi, chính là phong vân khuấy động, đất rung núi chuyển.

Xì xì xì xì!

Trong giao chiến, đồng thời có tảng lớn tảng lớn huyết quang rơi về phía Thánh Phỉ Thành.

Chỉ nghe thanh âm xì xì xì ăn mòn không ngừng vang lên, kiến trúc trong Thánh Phỉ Thành sau khi nhiễm phải huyết quang, liền hư tổn ăn mòn lên, bốc lên từng trận khói đen, truyền đến khí tức tanh hôi.

Trong đó một ít huyết quang, càng rơi xuống trên người một ít võ giả, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, những võ giả này như tuyết trắng hòa tan, kể cả tinh cương áo giáp trên người, trong chốc lát liền hóa thành nước mủ, không còn sót lại bất cứ thứ gì.

Trong đó một ít võ giả thực lực khá mạnh, càng cực kỳ thê thảm, có một tên võ giả cấp sáu đỉnh cao, không biết dùng bí pháp gì, dĩ nhiên muốn ngăn cản tinh lực ăn mòn, ai ngờ ngăn cản không được, trơ mắt nhìn thân thể của mình từng chút hòa tan mục nát, trên đất thống khổ lăn lộn, cuối cùng vẫn không thể nào cải biến vận mệnh hóa thành nước mủ.

Tiếng kêu thảm thiết đau đớn kia, để Thánh Phỉ Thành như trong nháy mắt biến thành địa ngục giữa trần gian.

- Đi, đi mau.

- Rời đi nơi này.

Còn lại rất nhiều võ giả, tất cả đều sợ hãi nhìn tình cảnh này, dồn dập lùi về sau, rời xa phạm vi Cửu Trần cùng Đoạn Thiên Lang chiến đấu.

Oanh ầm!

Giữa bầu trời, Cửu Trần cùng Đoạn Thiên Lang nhanh như tia chớp giao thủ mười mấy chiêu, một tiếng nổ vang kịch liệt, Cửu Trần chật vật bay ngược ra, hắn tóc mai tán loạn, ô quang trên người cùng huyết quang chập trùng bất định, hiển nhiên chịu đến ám thương không nhỏ.

Trái lại Đoạn Thiên Lang, ngoại trừ khí tức có chút bất ổn, thì xem không ra có bất kỳ dị dạng.

Trong lòng đám người Dược lão cùng Đông lão đều chìm xuống, Cửu Trần cung phụng lại không phải đối thủ của Đoạn Thiên Lang, này nguy hiểm a.

Đoạn Thiên Lang dương dương tự đắc, càn rỡ cười to nói:

- Ta nói rồi, nửa canh giờ giải quyết các ngươi, hoàn toàn đầy đủ.

Ầm!

Hắn thôi thúc đại ấn, trấn áp về phía Cửu Trần, đánh bay Cửu Trần ra ngoài, miệng phun máu tươi.

- Cửu Trần cung phụng, ngươi thế nào?

Mọi người vội vàng nghênh đón, lo lắng hỏi.

Sắc mặt Cửu Trần khó coi nói:

- Thực lực của Đoạn Thiên Lang sau khi uống đan dược kia tăng lên quá nhiều, đủ để cùng ta không phân cao thấp, then chốt là huyết quang ăn mòn lực lượng quá mạnh, ta nhất định phải thời khắc vận chuyển tâm pháp, không bị huyết quang xâm nhập, nếu không sẽ bị bại càng nhanh hơn, cứ như vậy, ta ngay cả duy trì thế hoà cũng rất khó.

Hiện tại Cửu Trần cùng Đoạn Thiên Lang thực lực tương đương, nhưng một cái trắng trợn không kiêng dè ra tay, một cái khác có kiêng dè, tự nhiên kết quả không giống.

- Nói nhỏ hữu dụng sao, là đang thương lượng lát nữa chết như thế nào đi, ha ha ha!

Đoạn Thiên Lang tùy ý cười to, đại ấn không ngừng trấn áp xuống, Cửu Trần chỉ có thể lợi dụng Đọa Lạc Chi Nhận trong tay lần lượt chống đối, tuy hắn tạm thời chặn lại, nhưng mỗi một lần xung kích, đều làm lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hắn rung động, thậm chí không ngừng có lực lượng ăn mòn tràn tới.

Nếu như không phải Diệp Huyền dạy cho tâm pháp, hắn đã sớm thất bại, nhưng dù có tâm pháp chống đối huyết quang, hắn vẫn chỉ có thể khổ sở chống đỡ, sau một quãng thời gian, hay là sẽ bại.

- Để gia hỏa Lam Quang học viện này đến bắt chúng ta, lần này chờ chết đi!

- Chỉ sợ bọn họ không ngờ, Đoạn phó tông chủ vẫn có này một chiêu như vậy.

- Nói thật, ta cũng không biết, Đoạn phó tông chủ còn có thủ đoạn như vậy, vừa nãy ta suýt chút nữa cho rằng chúng ta lần này chết chắc.

Đám người Chu Triển Luân lúc trước còn thất kinh, như chó mất chủ, giờ khắc này rất dễ dàng, từng cái từng cái đứng lặng sau lưng Đoạn Thiên Lang, lạnh lùng nhìn chằm chằm phía dưới, khóe miệng mang theo nụ cười hí ngược.

Trong đó tròng mắt của Cuồng Chiến bạo ngược, nhìn chòng chọc Diệp Huyền, phảng phất như rắn độc âm lãnh, tràn ngập oán độc cùng cừu hận.

Loại cừu hận kia, sâu tận xương tủy, không chết không thôi.

Lần lượt oanh kích, khiến cho Cửu Trần không ngừng lùi lại, trạng thái càng ngày càng kém.

- Diệp thiếu, còn tiếp tục như vậy, Cửu Trần cung phụng cũng sắp không xong rồi, còn có biện pháp gì khác không?

Dược lão cùng Đông lão biểu hiện căng thẳng, rồi lại không giúp đỡ được gì, chỉ có thể lo lắng nhìn Diệp Huyền.

Ánh mắt của Diệp Huyền thâm thúy, trầm giọng nói:

- Biện pháp đúng là có một.

Hai người trăm miệng một lời nói:

- Là cái gì?

- Hỏa diễm.

Diệp Huyền ngưng tiếng nói:

- Bạo Huyết Hóa Ma Đan cùng Võ Hồn kết hợp tạo thành huyết quang, có tác dụng ăn mòn kinh người, bất kỳ thuộc tính Huyền lực nào, đều rất khó đối kháng, thế nhưng lực hỏa diễm, đối với nó có tác dụng ngăn cản nhất định, tuy không xưng được là khắc chế, nhưng có thể đại đại giảm bớt những huyết quang này ăn mòn lượng.

- Hỏa diễm sao?

Dược lão nghe xong, lập tức gấp gáp hỏi:

- Diệp thiếu ngươi cũng không nói sớm, lão phu thân là Luyện Dược Sư, đối với hỏa diễm vẫn rất có tâm đắc.

Hắn dứt tiếng, lập tức xông lên phía chân trời, hai tay không ngừng nặn ra từng đạo từng đạo thủ quyết, chỉ thấy từng luồng từng luồng Huyền Hỏa, ở trước người của hắn không ngừng ngưng tụ, trong nháy mắt hóa thành mấy biển lửa to khoảng mười trượng, bao phủ Đoạn Thiên Lang lại.

Ầm!

Hỏa diễm vô tình nhiên thiêu, cùng Đoạn Thiên Lang thả ra huyết quang đụng vào nhau, lại làm cho huyết quang không ngừng lùi lại.

Dược lão mừng rỡ như điên.

- Có hiệu quả.

Hắn lập tức không thu lại, Huyền Nguyên trong cơ thể thôi thúc đến mức tận cùng, tảng lớn tảng lớn hỏa diễm, không ngừng từ trong thân thể hắn thả ra ngoài.

- Đáng chết.

Sắc mặt Đoạn Thiên Lang tái xanh, hắn cảm giác huyết quang của mình, đang bị hỏa diễm của Dược lão không ngừng áp chế.

- Thực sự là phiền phức, đây là các ngươi buộc ta.

Trong lòng Đoạn Thiên Lang lướt qua một tia tàn nhẫn, vù một tiếng, từ trong thân thể hắn truyền ra tiếng huyết thú gào thét, huyết quang nguyên bản co rút lại, đột nhiên tăng lên dữ dội.

Oanh ầm!

Huyết quang khủng bố bao phủ, xua tan hỏa diễm mà Dược lão thả ra không còn một mống, Dược lão rên lên một tiếng, sắc mặt trắng nhợt, cả người bay ngược ra ngoài, một ngụm máu tươi phun ra.

Một vệt ánh sáng màu máu cấp tốc tịch cuốn tới Dược lão, thời khắc mấu chốt, Cửu Trần cung phụng đúng lúc chạy tới, cứu Dược lão trở về.

- Sao lại thế...

Dược lão sắc mặt tái nhợt nhìn Diệp Huyền.