Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 1008



Giờ khắc này thương thế của hắn không chỉ khỏi hẳn mà ngay cả thực lực cũng khôi phục được khoảng năm phần, mà trước sau chỉ tiêu tốn thời gian còn chưa vượt qua một nén nhang, đây không thể không nói là một kỳ tích.

- Hừ, lần sau chú ý một ít cho ta, đừng dễ dàng bị người ta tóm.

Đường Chiêu hừ lạnh một tiếng.

- Vâng.

Đoạn Thiên Lang xấu hổ cúi đầu, đồng thời cũng liếc mắt nhìn đám người Diệp Huyền, trong con ngươi hiện ra vẻ dữ tợn.

Lãnh Vô Tẫn ở bên cạnh dùng đan dược không có cường đại như thứ mà Đoạn Thiên Lang dùng. Cho nên vẫn có vẻ bệnh, chỉ là so với trước cũng đã tốt hơn rất nhiều.

Bởi vì song phương đều đang cứu trị người của mình cho nên trong lúc nhất hiện trường lại trở nên có chút tĩnh lặng.

- Các ngươi xem, hiện tại không phải rất tốt hay sao?

Người mấy thế lực lớn khác thấy thế đều nở nụ cười nói.

- Nếu song phương đã trao trả con tin, như vậy không phải hai người các ngươi có thể thương thảo một hồi, nên giải quyết tranh cãi với nhau như thế nào a?

Người dẫn đầu Hạo Thiên đế quốc là một tên hán tử trung niên nhìn qua cũng không quá già nua. Trên người mặc long bào màu vàng, tên là Lưu Sâm, có người nói là hoàng thúc đương đại của hoàng đế Hạo Thiên đế quốc, giờ khắc này hắn mỉm cười nói.

Cổ Húc phó tông chủ của Thần Hải Tông đến đây cũng cười nói:

- Đúng đấy, có câu nói là oan gia nên cởi không nên buộc, có phải hai vị cũng nên hòa giải hay không?

Người của mấy thế lực lớn khác cũng dồn dập khuyên bảo.

Mục đích của chuyến này chính là để cho hai thế lực lớn cùng gặp mặt nhau, sau đó mọi người nên làm gì thì đi làm cái đó. Tự nhiên mỗi một người đều cực kỳ chủ động.

Nghe mọi người không hẹn mà cùng khuyên bảo, trên mặt Đường Chiêu đột nhiên nở nụ cười quái dị, nói:

- Đúng a, đúng là nên hòa giải nha. Cát Phác Tử, ngươi cảm thấy thế nào?

Cát Phác Tử cau mày nhìn Đường Chiêu một chút, mặt không chút thay đổi nói:

- Nếu như Đường Chiêu tông chủ nguyện ý cùng giải, vậy thì nói điều kiện của ngươi một chút đi.

- Điều kiện?

Nụ cười quỷ dị trên mặt Đường Chiêu càng ngày càng mạnh mẽ. Hắn nhảy tới trước một bước, dùng vẻ mặt cười cượt nhìn chằm chằm vào Cát Phác Tử, cười nhạt nói:

- Đã như vậy thì lấy mạng tất cả người của Lam Quang học viện các ngươi ở đây để hòa giải đi. Chỉ cần các ngươi đều chết hết, như vậy ân oán giữa hai thế lực lớn chúng ta cũng sẽ xóa bỏ, không biết ý của Cát Phác Tử ngươi như thế nào a?

Vẻ mặt Đường Chiêu mỉm cười, ngữ khí bình tĩnh, thế nhưng ý tứ trong lời nói lại là làm cho sắc mặt tất cả mọi người đều ngơ ngác biến đổi.

Hướng Thiên Vấn của Chiến Thần bộ lạc thấp giọng quát lên:

- Đường Chiêu, lời này của ngươi là có ý gì?

- Có ý gì? Lẽ nào các hạ nghe không hiểu sao?

Đường Chiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn:

- Chỉ cần tất cả đám người Cát Phác Tử đều chết ở chỗ này, ta bảo đảm ân oán giữa Huyền Cơ Tông và Lam Quang học viện sẽ bị quét sạch sành sanh.

Khóe miệng Đường Chiêu mang theo nụ cười không tên, mà giờ khắc này trên mặt vài tên c ường giả Huyền Cơ Tông phía sau hắn cười gằn không ngớt.

- Đường Chiêu tông chủ, đây chính là cái gọi là hòa giải của ngươi hay sao?

Bên Lam Quang học viện một phương, đám người Cát Phác Tử lạnh lùng nhìn đám người Đường Chiêu tông chủ, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì.

- Đương nhiên, Lam Quang học viện ngươi giết nhiều đệ tử Huyền Cơ Tông ta như vậy. Ngay trước đó cũng tại chỗ đánh chết Tà Sát Thái Thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông. Chẳng lẽ còn muốn chúng ta hòa giải hay sao? Chỉ lấy mạng của các ngươi ở đây để bồi tội, như vậy đã xem như chúng ta vô cùng nhân từ rồi.

Đường Chiêu lạnh lùng nói, dứt lời, oanh một tiếng. Một cỗ áp lực đáng sợ từ trên người hắn phóng thích ra, giống như một ngọn núi lớn mạnh mẽ trấn áp ở trên thân tất cả mọi người của Lam Quang học viện. Ánh mắt của hắn càng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, sát cơ sôi trào:

- Còn có tiểu tử ngươi, hôm nay nếu không băm ngươi thành tám mảnh, há có thể giải mối hận trong lòng của ta.

Hành động của Diệp Huyền lúc trước đã khiến cho Đường Chiêu thật sự nổi giận.

- Đường Chiêu tông chủ, tên này giao cho ta đi.

Đoạn Thiên Lang liếm đầu lưỡi, trong ánh mắt màu máu toát ra vẻ lãnh khốc.

Rầm rầm rầm!

Phía sau Đường Chiêu, vài tên cường giả Huyền Cơ Tông, toàn thân không có chỗ nào mà không tản ra uy thế khủng bố, sát cơ nồng đậm giống như mây đen bao phủ ở trên toàn bộ bầu trời.

- Chuyện này...

Vẻ mặt tất cả mọi người ở đây đều dại ra.

Không phải Huyền Cơ Tông và Lam Quang học viện đến Cổ Dương Thành để tiến hành hòa giải sao? Sao nhìn qua lại giống như hai thế lực lớn tới chỗ này đại chiến một trận a?

- Đường Chiêu tông chủ, ngươi làm cái gì vậy?

- Có chuyện gì cũng dễ thương lượng.

- Dừng tay cho ta.

Thần Hải Tông, Hạo Thiên đế quốc, Huyền Âm Cốc. Cường giả các thế lực lớn đều phẫn nộ lên tiếng, trên mặt hiện lên vẻ tức giận.

- Đường Chiêu tông chủ, chúng ta thật vất vả là đem Lam Quang học viện và Huyền Cơ Tông các ngươi tụ tập lại với nhau. Sao mọi người không ngồi xuống thương lượng một chút a.

- Không sai, nếu hai thế lực lớn các ngươi tiếp tục như thế sẽ khiến cho toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên máu chảy thành sông, sao phải khổ vậy chứ?

- Nghe ta một lời a, tất cả ngồi xuống. Cố gắng nói chuyện a, trên đời này không có chuyện gì là không thể đàm luận được.

Cường giả mấy thế lực lớn đều cao giọng nói, khuyên bảo.

- Chư vị.

Đường Chiêu nhàn nhạt nhìn cường giả các thế lực lớn một chút, khóe miệng mang theo nụ cười nói:

- Dường như ta không có nói không đồng ý hòa giải a. Như vậy đi, ta lui thêm bước nữa, chỉ cần hai người Huyền Diệp kia và Cát Phác Tử tự tử tại chỗ. Như vậy những cường giả khác của Lam Quang học viện biểu thị thần phục Huyền Cơ Tông ta. Như vậy Huyền Cơ Tông ta cũng không phải là không thể cho bọn họ một cơ hội a.

Sắc mặt người của mấy thế lực lớn khác đều biến đổi.

Để cho Phó viện trưởng Lam Quang học viện và Huyền Diệp tự tử ở đây? Những thành viên khác thần phục Huyền Cơ Tông? Đây mà còn gọi là lui một bước hay sao?

Trên mặt không ít người đều lộ ra vẻ giận dữ.

Trong đó người của Chiến Thần bộ lạc là người bộc trực, trực tiếp nổi giận nói:

- Đường Chiêu tông chủ, ngươi đang không coi chúng ta ra gì sao?