Trong lòng Cưu Hoành cũng đại hỉ, hắn chẳng thể nghĩ tới Nhị Hắc sẽ ngốc như vậy, vì không cho Nhị Hắc cơ hội phản kích, hắn gia tăng Huyền Nguyên.
Phần phật!
Sóng lửa lập tức vọt lên cao mấy trượng.
Khà khà, lần này Thiềm Thừ màu đen kia phỏng chừng đã sớm chết không thể chết lại đi.
Ngay thời điểm Cưu Hoành hưng phấn mừng như điên.
Oanh ầm!
Quả cầu lửa kịch liệt thiêu đốt ầm ầm nổ tung lên, một cái bóng màu đen từ bên trong bắn mạnh ra, không phải Nhị Hắc thì là ai?
Chỉ thấy vảy giáp bên ngoài thân Nhị Hắc, bị bỏng hơi cháy đen, nhưng bên trong không có một chút tổn thương nào.
Cái gì?
Cưu Hoành chấn động, hắn chưa kịp phản ứng, phù một tiếng, Nhị Hắc mở miệng rộng, đột nhiên phun ra một luồng khói độc màu nhũ bạch, triệt để bao vây Cưu Hoành ở trong đó.
- A!
Một tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang vọng đất trời, dưới con mắt mọi người, áo bào trên người Cưu Hoành trong nháy mắt bốc lên khói trắng, phát sinh tiếng ăn mòn xì xì, vẻn vẹn chớp mắt, áo bào trên người hắn biến mất không còn tăm hơi, lộ ra giáp bảo vệ phòng ngự bên trong.
Trên người Cưu Hoành mặc giáp bảo vệ phòng ngự, đến từ Sát Sinh Điện, cấp bậc cũng không thấp, thất giai đỉnh phong, có thể phòng ngự một đòn toàn lực của Vũ Hoàng nhất trọng, đối với Vũ Hoàng cấp bậc cao hơn, cũng có sức phòng ngự nhất định.
Thế nhưng ở dưới khói độc của Nhị Hắc, trên giáp bảo vệ phòng ngự của hắn cấp tốc xuất hiện từng lỗ thủng, độc tố bắt đầu thông qua giáp bảo vệ phòng ngự thẩm thấu đến nhục thân của Cưu Hoành, cả người cũng bắt đầu hòa tan.
Thống khổ kịch liệt, để đại não của Cưu Hoành trong nháy mắt mất đi năng lực suy nghĩ, trước mặt tử vong, hắn triệt để mất đi phong độ, hoảng sợ nói:
- Ta từ bỏ, buông tha ta, ta từ bỏ cấm chế trận pháp này...
Hắn lại bắt đầu xin tha.
Diệp Huyền cười gằn, người này muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Còn Nhị Hắc, càng không cần để ý tới hắn xin tha, phun đầu lưỡi, bá một phát cuốn Cưu Hoành lên, sau đó nuốt vào trong bụng.
Sùng sục!
Cái bụng của Nhị Hắc cổ lên, như có món đồ gì ngọ nguậy, sau đó phun ra một không gian giới chỉ, rơi vào trong tay Diệp Huyền, ngoan ngoãn ngồi xuống ở bên cạnh Diệp Huyền.
Đinh đương một tiếng, Diệp Huyền đưa tay nhiếp Càn Khôn Hỏa Long quyển của Cưu Hoành về, bình tĩnh để vào không gian giới chỉ của mình, lạnh nhạt nói:
- Hiện tại ta chiếm cứ trận pháp này, có tư cách không?
Xung quanh hết thảy võ giả đều ngơ ngác nhìn Thiềm Thừ màu đen bên người Diệp Huyền, cùng với Diệp Huyền một mặt bình tĩnh, cả đám yên lặng như tờ.
Trong ánh mắt của bọn họ đều tràn ngập hoảng sợ, lúc này mới bao lâu, một tên Vũ Hoàng nhị trọng, dĩ nhiên đã chết?
Thiềm Thừ màu đen này đến tột cùng là Yêu thú gì?
Thậm chí trong con ngươi của Chiến Thương, cũng tuôn ra một đoàn kinh ngạc.
Giờ khắc này, Diệp Huyền như một vị thần linh, qua một hồi lâu, cũng không có một tên võ giả nào tiến lên khiêu chiến.
Tuy Vũ Hoàng mạnh hơn Cưu Hoành, ở đây còn có mấy người, nhưng vừa nãy tình cảnh Nhị Hắc nuốt Cưu Hoành xuống, thực quá làm người chấn động.
Không có một kiểu chết nào, so với loại này càng thêm đáng sợ.
- Hừ, thủ đoạn của các hạ thật là tàn nhẫn, vừa nãy Cưu Hoành rõ ràng đã xin tha, các hạ lại vẫn hạ độc thủ, có phải là có chút quá đáng không.
Ngay trong yên tĩnh, một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên, tùy theo mà đến, còn có một luồng uy thế khủng bố đến mức tận cùng.
Người mở miệng, lại là Đao Minh Hoàng đã chiếm một cấm chế trận pháp.
- Các hạ còn không thấy ngại nói ta tàn nhẫn? Vừa nãy tên Vũ Hoàng kia chỉ nói một câu hoài nghi ngươi, liền bị Đao Minh Hoàng ngươi chém giết, vừa nãy Cưu Hoành kia là muốn giết linh sủng của ta, kết quả bị linh sủng của ta giết, vậy cũng là tàn nhẫn? So với Đao Minh Hoàng ngươi, quả thực kém xa a.
Người khác sợ Đao Minh Hoàng này, nhưng Diệp Huyền không sợ chút nào.
- Ngươi...
Ánh mắt của Đao Minh Hoàng lạnh lẽo, không nghĩ tới Diệp Huyền lại dám nói như vậy với hắn, một tia sát cơ nồng nặc, từ hắn trong tròng mắt phóng thích ra ngoài, lạnh giọng nói:
- Tiểu tử, ngươi có tin lão phu một đao bổ ngươi, lại chặt ngươi thành thịt nát cho chó ăn hay không.
- Ngươi cũng có thể đến thử xem, nhìn chết đến tột cùng là ai, có điều ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho linh sủng của ta ăn ngươi, bởi vì ta sợ nó ăn buồn nôn.
- Muốn chết!
Đao Minh Hoàng nộ quát một tiếng, tựa hồ không cách nào khắc chế tâm tình của mình, không thể kiềm được, một đao hung hãn bổ ra.
Xèo!
Một ánh đao óng ánh xuất hiện ở trong thiên địa, trên ánh đao, hiện ra đạo cầu vồng, những cầu vồng này lít nha lít nhít, mỗi một đạo đều ẩn chứa đao ý đáng sợ, càng ẩn chứa lực lượng không gian cường hãn, hư không quanh thân Diệp Huyền đều cầm cố lên.
- Diệp thiếu cẩn thận.
Trên mặt Từ Chấn lộ ra một tia kinh hãi.
Vũ Hoàng tam trọng, cái kia cùng Vũ Hoàng nhị trọng là căn bản không thể so sánh, cho dù là Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong ở trước mặt Vũ Hoàng tam trọng, cũng hầu như không hề có sức chống cự.
Theo Từ Chấn, Thiềm Thừ màu đen bên người Diệp Huyền mạnh hơn nữa, cũng không thể là đối thủ của Đao Minh Hoàng.
Ánh mắt của Diệp Huyền ngưng lại, trái tim cấp tốc nhấc lên, keng một tiếng, đánh ra Tài Quyết Chi Kiếm, đã chuẩn bị ra tay.
Vừa nãy thôn phệ nhiều Hắc Huyết Ma Ảnh như vậy, Diệp Huyền rõ ràng cảm giác được tu vi của Nhị Hắc tăng lên không ít, thế nhưng muốn nói Nhị Hắc có thể đối kháng một Vũ Hoàng tam trọng, trong lòng Diệp Huyền vẫn còn có chút hoài nghi.
Oanh ầm!
Nhưng thời điểm Diệp Huyền đang chuẩn bị xuất thủ, một quyền ảnh khủng bố đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, trên quyền ảnh mông lung, phù lướt ra từng vòng vầng sáng, trong nháy mắt ngăn cản công kích của Đao Minh Hoàng, tiếng nổ vang rền, toàn bộ đại điện đều phảng phất như run rẩy một hồi.
- Nghiễm Lâm huynh, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi không phải đã nói, hành vi của người này đều là chính hắn làm, cùng Từ gia ngươi không quan hệ sao?
Đao Minh Hoàng lạnh lùng nhìn Từ Nghiễm Lâm ra tay, tức giận nói.
Lúc trước đột ngột ra tay, dĩ nhiên là Từ gia lão tổ Từ Nghiễm Lâm.
- Ta là nói như vậy, có điều Đao Minh Hoàng ngươi đường đường một Vũ Hoàng tam trọng, lại ra tay với một vãn bối, có phải là có chút quá mức hay không? Huống chi, ngươi đã chiếm một cấm chế trận pháp, lại ra tay, không khỏi quá không hợp quy củ đi.
Từ Nghiễm Lâm một mặt bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng.
Ngữ khí của hắn tuy nhạt, lại có một loại mùi vị không thể nghi ngờ.