Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 1393



- Thiên Đô Phủ, là một thế lực nhị lưu, coi như Tiêu gia ta tổn thất nặng nề, nhưng dựa vào gốc gác muốn làm kinh sợ các thế lực lớn khác vẫn không có vấn đề gì, thậm chí những thế lực nhị lưu ngoại lai khác, Tiêu gia ta cũng có lòng tin chống đỡ. Thế nhưng chúng ta rất rõ ràng, nếu như Tiêu gia ta thật sự tiếp tục như vậy, mấy chục năm sau sẽ lần thứ hai xuất hiện một tên cường giả Cửu Thiên Vũ Đế, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, Tiêu gia chúng ta sẽ vĩnh viễn ở Thiên Đô Phủ, trở thành một thế lực nhị lưu bình thường, mấy ngàn năm bất biến, nói không chắc có một ngày, sẽ bởi vì một hồi tai nạn đột nhiên xuất hiện mà hủy diệt.

- Tiêu gia ta đã ở Thiên Đô Phủ kinh doanh gần hai ngàn năm, rất rõ ràng tiềm lực bản thân chúng ta, nhưng lão phu không cam tâm như vậy.

- Thiên Huyền đại lục lớn biết bao, nơi như Thiên Đô Phủ lại đáng là gì? Dù cho là Tiêu gia ta thật sự nhất thống Thiên Đô Phủ, cũng chỉ là một ếch ngồi đáy giếng mà thôi, Tiêu gia ta cần phải đi ra, chỉ có đi ra ngoài, mới có thể nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới khác, nên chúng ta nghĩ đến Diệp thiếu ngươi.

Nói đến đây, trong ánh mắt của Tiêu Vô Tẫn đột nhiên lộ ra ánh sáng hừng hực.

- Chúng ta không biết Diệp thiếu ngươi đến từ phương nào, cũng không biết Diệp thiếu ngươi là người nào, thế nhưng Huyền Quang Các trưởng thành, Tiêu gia chúng ta tận mắt nhìn thấy, hành trình không gian bí ẩn kia, cũng cho chúng ta kiến thức thiên địa bao la, chúng ta tin tưởng chỉ có tuỳ tùng Diệp thiếu ngươi, Tiêu gia ta mới có thể chân chính đi ra Thiên Đô Phủ này, đi tới sân khấu càng mênh mông.

- Vì lẽ đó...

- Tại hạ hi vọng Diệp thiếu có thể tiếp thu Tiêu gia ta, để Tiêu gia ta trở thành gia tộc phụ thuộc của ngươi, nghe theo Diệp thiếu ngài hiệu lệnh.

Tiêu Vô Tẫn ngẩng đầu lên, ánh mắt hừng hực, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kiên định.

Lần này hành trình Cổ Ma Chi Địa, dành cho hắn quá nhiều cảm xúc.

Tiêu gia là mạnh, bọn họ thân là thế lực nhị lưu, khống chế Thiên Đô Phủ, bất luận thế lực cùng thành trì nào ở quanh thân, đều nắm giữ danh tiếng không kém.

Thế nhưng ở trong Cổ Ma Chi Địa, Tiêu Vô Tẫn mới triệt để cảm giác được mình nhỏ bé.

Cái gọi là Tiêu gia, ở trong đại lục mênh mông, tính là cái gì?

Thế lực nhị lưu? Toàn bộ đại lục đâu chỉ thành ngàn hơn trăm, lại có cái gì đáng giá kiêu ngạo?

Đặc biệt trải qua lần nguy nan này, đám người Tiêu Vô Tẫn càng thêm sâu sắc trải nghiệm đến điểm này, Tiêu gia bọn họ mạnh mẽ hoàn toàn chính là xây dựng ở trên một lão tổ, một khi lão tổ vẫn lạc, Tiêu gia bọn họ liền xuống dốc không phanh, thậm chí sẽ đối mặt họa diệt môn.

Vì lẽ đó trải qua hồi lâu thương thảo, lúc này Tiêu gia mới làm ra quyết định như vậy.

Một bên Huyết Kiếm Vũ Đế nghe Tiêu Vô Tẫn giảng giải, trong lòng âm thầm gật đầu.

Tiêu Vô Tẫn nói, quyết định, cũng làm cho hắn khá tán thưởng.

Trên thực tế cái gọi là Tiêu gia, tuy ở Thiên Đô Phủ được xưng gia tộc đỉnh phong, nhưng theo Huyết Kiếm Vũ Đế, chỉ là một thế lực cực kỳ nhỏ yếu mà thôi, nếu hắn nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể ở Huyền Vực kéo ra thế lực như vậy.

Nhưng Tiêu Vô Tẫn có thể làm ra quyết định này, không thể không nói cần dũng khí rất lớn.

Huyết Kiếm Vũ Đế cùng đám người Tô Tú Nhất lẳng lặng đứng ở một bên, không nói gì, đều nhìn Diệp Huyền làm sao quyết định.

Sắc mặt Diệp Huyền bình tĩnh, không mang theo một tia gợn sóng.

Từ trong ánh mắt vô cùng trịnh trọng của Tiêu Vô Tẫn, hắn nhìn ra, đây là lời nói thật trong lòng Tiêu Vô Tẫn.

Thế nhưng chuyện này, hắn không thể dễ dàng đáp ứng.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Tiêu gia chủ, thân phận thiếu gia ta, xác thực khá đặc thù, không thể dễ dàng nói cho ngươi, nhưng ta muốn nói cho ngươi chính là, sở dĩ Huyền Quang Các ta đi tới nơi này, là bởi vì có một kẻ địch hết sức đáng sợ, kẻ địch này mạnh mẽ, vượt xa tưởng tượng của ngươi, cái gọi là Thiên Đô Phủ ở trước mặt chúng, chỉ là một con giun dế, vì lẽ đó ta hi vọng ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ.

Diệp Huyền không phải không lọt mắt Tiêu Vô Tẫn, mà là hiện tại Huyền Quang Các còn có đại địch như Vô Lượng Sơn, tự nhiên không thể tùy tiện đáp ứng Tiêu Vô Tẫn, kéo toàn bộ Tiêu gia xuống nước.

Không ngờ Tiêu Vô Tẫn nghe nói như thế, trên mặt lại đột nhiên nở nụ cười.

- Diệp thiếu, không cần cân nhắc, Tiêu gia ta đồng ý trở thành gia tộc phụ thuộc Huyền Quang Các, nghe theo Diệp thiếu ngài hiệu lệnh.

Dứt tiếng, Tiêu Vô Tẫn lại trực tiếp phát thệ ngôn.

- Từ hôm nay trở đi, Tiêu Vô Tẫn ta lấy thân phận Tiêu gia gia chủ tuyên thề, trung tâm tuỳ tùng Diệp thiếu, nghe theo Diệp thiếu hiệu lệnh, nếu như cãi lời, trời tru đất diệt, Tiêu Vô Tẫn không chết tử tế được, Tiêu gia ta cũng biến thành tro bụi, không còn tồn tại nữa.

Tiêu Vô Tẫn một bên lập thệ ngôn, một bên thôi thúc Huyền Nguyên, cùng thiên địa cộng minh hình thành khế ước.

Tuy loại lời thề này không hẳn như linh hồn khống chế, trực tiếp tác dụng đến trên thân thể người phát thệ, nhưng cũng là một loại lời thề vô cùng kiêng kỵ, một khi vi phạm, thường thường cũng sẽ có tai nạn giáng lâm, cực kỳ linh nghiệm.

Diệp Huyền nghe xong giật nảy cả mình, Tiêu Vô Tẫn cũng quá ác đi, loại lời thề này cũng có thể phát?

Tiêu Vô Tẫn cảm khái cung kính nói:

- Diệp thiếu, kỳ thực nếu như không phải ngươi, lần này Tiêu gia ta cũng đã biến thành tro bụi, nơi nào còn có ngày hôm nay, cho nên nói, mệnh của Tiêu gia ta vốn là Diệp thiếu ngươi cứu, coi như trả Diệp thiếu ngươi lại có thể làm sao? Còn kẻ địch của Diệp thiếu, kia dĩ nhiên là kẻ địch của Tiêu gia ta, hơn nữa nói thật, Tiêu Vô Tẫn ta còn muốn cảm tạ hắn, nếu không có hắn, Diệp thiếu ngươi làm sao sẽ đến Thiên Đô Phủ, Tiêu gia ta làm sao có thể gặp phải ngươi?

- Này cũng được?

Diệp Huyền không khỏi không nói gì, ý nghĩ của Tiêu Vô Tẫn này, cũng quá cực phẩm đi.

- Có điều, ở đây ta vẫn có một yêu cầu.

Tiêu Vô Tẫn ngưng tiếng nói:

- Ta hi vọng Diệp thiếu không thủ tiêu tên gọi Tiêu gia ta, bằng không Tiêu Vô Tẫn ta, đến thời điểm đó ở dưới cửu tuyền, cũng không cách nào đối diện với liệt tổ liệt tông của gia tộc.

Tiêu Vô Tẫn bình tĩnh nhìn Diệp Huyền, trong ánh mắt toát ra thành ý cùng tinh khiết.

Tiêu Vô Tẫn nói đến mức này, Diệp Huyền cuối cùng cũng rõ ràng, Tiêu Vô Tẫn là chân tâm muốn dựa vào mình.