Đột nhiên có một đạo thanh âm sắc bén lạnh lùng vang lên, Diệp Huyền ánh mắt bình thản, nhẹ nhàng nói:
- Ngưng hàn đan của ta có phải chó má hay không thì khoan hãy nói, nhưng Vương gia và Chu gia các ngươi cấu kết với nhau muốn hãm hại Lãnh Dĩnh Oánh học tỷ thì xem là gì đây?
- Cái gì?
Vương Hải vốn đang tức giận vì Diệp Huyền dám ngắt lời của mình, nhưng nghe hắn nói như vậy thì cũng không khỏi tức giận bật cười:
- Tiểu súc sinh, chuyện tới nước này rồi ngươi còn nói bậy nói bạ, Vương gia ta và Chu gia vô cùng tôn trọng tiểu thư Lãnh Dĩnh Oánh, cớ gì phải hãm hại nàng, ngược lại là ngươi có mục đích gì mà lấy ra thứ không rõ lai lịch thế này?
- Thành chủ đại nhân.
Vương Hải chắp tay nói với Lãnh Thiên:
- Kẻ này bụng dạ khó lường, làm việc kiêu ngạo lại không biết điều, ta hoài nghi ngưng hàn đan gì đó của hắn có vấn đề, hy vọng thành chủ đại nhân minh xét.
- Vậy sao?
Diệp Huyền tự tin cười khẽ một tiếng.
- Vương gia chủ, ngươi cũng không cần vội vã định tội cho ta, thủ đoạn của Vương gia ngươi và Chu gia, tuy rằng làm rất kín kẽ, nhưng chỉ cần là người sáng suốt thì đều có thể nhìn ra được.
- Tiểu tử thúi, ngươi ngậm máu phun người.
Chu Thông nổi giận đùng đùng:
- Thành chủ đại nhân, nếu như hôm nay ngươi không xử tội hắn thì chúng ta sao có thể an tâm được.
Mọi người vô cùng kinh ngạc nhìn mọi chuyện, thật không ngờ một bữa vãn yến cư nhiên lại phát triển tới mức này, đây quả thật là chuyện kỳ khôi nhất mấy chục năm nay trong lịch sự Lam Nguyệt thành.
Lãnh Thiên cũng thật không ngờ mọi chuyện sẽ trở thành như vậy, gã nhìn về phía Diệp Huyền, trầm mặt nói:
- Ngươi nói Vương gia và Chu gia hãm hại nữ nhi của ta, vậy ngươi có chứng cứ gì không?
Ánh mắt của Lãnh Thiên trở nên âm trầm, một cỗ khí thế độc hữu của thượng vị giả rơi xuống người Diệp Huyền.
Lại thấy Diệp Huyền hồn nhiên không nhận thấy gì, khẽ cười nói:
- Chứng cứ đương nhiên là đang ở trên người của Lãnh Dĩnh Oánh học tỷ.
Toàn trường lập tức trở nên xôn xao.
Lãnh Thiên lạnh giọng nói:
- Ngươi cầm lấy xem thử đi, nếu như xem ra được vấn đề thì tha cho ngươi vô tội, nếu như không được thì đừng trách ta không khách khí.
Diệp Huyền xem như không nghe thấy lời uy hiếp của Lãnh Thiên, đi tới trước mặt Lãnh Dĩnh Oánh, cười nói:
- Lãnh Dĩnh Oánh học tỷ, kính xin ngươi đưa lễ vật của Vương gia và Chu gia cho ta.
Lãnh Dĩnh Oánh khẽ giật mình, sau đó lấy dưỡng tâm ngọc và thu thuỷ kiếm đưa cho hắn.
Diệp Huyền giơ lên cao:
- Chứng cứ chính là đây.
Vương Hải thấy thế thì giận quá hoá cười:
- Tiểu súc sinh, đây xem như chứng cứ gì chứ?
Chu Thông cũng kêu lên:
- Thành chủ đại nhân, kẻ này bụng dạ khó lường, vu oan cho chúng ta, nếu như không trả lại sự công bằng cho chúng ta thì chúng ta không phục.
- Ha ha.
Diệp Huyền khẽ cười:
- Hai vị diễn kịch rất tốt, bất quá, mặc kệ các ngươi hoa ngôn xảo ngữ thế nào đi nữa cũng khó mà trốn khỏi hoả nhãn kim tinh của tại hạ.
Hắn lạnh lùng nói:
- Dưỡng tâm ngọc và thuy thuỷ kiếm này đúng là bảo vật không tệ, cho bất kỳ võ giả nào cũng có thể xem như bảo bối, nhưng nếu kết hợp lại với nhau, cộng với võ hồn thuộc tính hàn của Lãnh Dĩnh Oánh học tỷ thì sẽ tạo thành những hậu quả khôn lường.
Diệp Huyền gằn từng chữ:
- Nhẹ thì tu vi đình trệ, không thể nào tiến triển thêm, nặng thì huyền mạch bạo liệt, võ hồn bạo toái mà chết.
- Cái gì?
Lãnh Thiên khiếp sợ mở miệng, ánh mắt tức giận nhìn về phía Vương gia và Chu gia, nếu đúng thật như lời Diệp Huyền nói thì lòng dạ của hai nhà này….
Người của Chu gia và Vương gia lập tức sợ toát mồ hôi, vội vàng nói:
- Thành chủ đại nhân, xin ngươi đừng nghe kẻ này nói bậy, bảo vật này chính là ta phải bỏ ra số tiền rất lớn mới mua được, hai nhà chúng ta cũng không biết được đối phương tặng gì, sao có thể hãm hại tiểu thư Lãnh Dĩnh Oánh được.
- Ha ha, có phải hãm hại hay không, ta nói cũng không thể tính được, ta tin rằng ngoại trừ ta, ở đây nhất định cũng có người có thể nhìn ra vấn đề, không biết ở đây có ai có hiểu biết về trận đạo hay không, không bằng bước lên đánh giá thử xem.
Mọi người lập tức nhìn về phía ba người Trữ Vĩ Thần, Tưởng Huân và Hoa La Huyên.
Hoa La Huyên cười khẽ một tiếng:
- Thành chủ đại nhân, nếu như Huyền thiếu đã mở miệng thì lão phu cũng có hiểu biết chút ít về trận đạo, chi bằng….
- Thành chủ đại nhân, đây nhất định là Diệp Huyền và hiệp hội luyện dược sư đã thông đồng trước với nhau….
Vương Hải và Chu Thông nhìn thấy Hoa La Huyên đi tới, thì trong lòng lập tức nghĩ tới một khả năng, không đợi lão nói xong thì đã vội la lên.
Sắc mặt Hoa La Huyên trở nên vô cùng khó coi, liền bước trở về:
- Thành chủ đại nhân, nếu như hai vị gia chủ đã nói như vậy thì lão phu sẽ không giám định nữa.
Sắc mặt của Lãnh Thiên càng thêm âm trầm, quay đầu nhìn về phía đại quản gia Mộ Sơn đứng bên cạnh:
- Mộ Sơn, ngươi mời La Chân đại sư và Tần Thương đại sư tới đây đi.
La Chân và Tần Thương là luyện dược sư và luyện hồn sư dưới trướng của phủ thành chủ, trình độ một người là nhị phẩm, một người là nhất phẩm, chuyện liên quan tới an toàn của Lãnh Dĩnh Oánh, cho nên Lãnh Thiên không tin bất kỳ người nào ở đây.
Rất nhanh liền có hai vị lão giả mặc áo luyện dược sư và luyện hồn sư đi tới, Lãnh Thiên giải thích một chút với hai người bọn họ, hai người lập tức đi tới bên cạnh Diệp Huyền.
- Mời hai vị đại sư xem.
Lúc Diệp Huyền giao hai thứ này ra thì khẽ quệt một đường ở dưỡng tâm ngọc, thần không biết quỷ không hay, một điểm tiết trong số hơn trăm điểm tiết trên trận văn của dưỡng tâm ngọc này đã có chút thay đổi, tất cả mọi người ở đây, bất luận là cao thủ đỉnh tiêm như Hắc Trác, hay là đại sư như Tưởng Huân, thậm chí ngay cả hai người La Chân và Tần Thương đứng trước mặt Diệp Huyền cũng không phát hiện được.
- Tụ huyền trận pháp, chính là dùng để tụ tập huyền khí, nhưng tụ huyền trận pháp trên khối dưỡng tâm ngọc này lại khác hẳn với những tụ huyền trận pháp bình thường, lộ tuyến di chuyển của huyền khí trong đó đã có chỗ thay đổi, nếu như dùng riêng thì đương nhiên sẽ không thành vấn đề, nhưng nếu như kết hợp với lãnh linh trận pháp trên thu thuỷ kiếm này thì hai vị đại sư có thể thử một lần, tự nhiên sẽ có kết quả.
Diệp Huyền chậm rãi giải thích.
Dưới sự giảng giải của Diệp Huyền, hai người La Chân và Tần Thương cẩn thận quan sát lộ tuyến trận văn trên hai loại bảo vật, vừa xem qua thì lập tức nhíu mày.