- Thành chủ đại nhân, Chu gia chúng ta căn bản không biết Vương gia sẽ tặng lễ vật gì, sao có thể âm mưu cùng bọn họ được, tất cả những chuyện này nếu không phải ngoài ý muốn thì chính là có người hãm hại, mong thành chủ đại nhân minh xét.
- Mục đích sao?
Diệp Huyền lại mỉm cười:
- Các ngươi đương nhiên là có mục đích rồi, ngày đó ở Tinh Huyền học viện, Vương Phi của Vương gia và Chu Huyên của Chu gia các ngươi ra tay với ta, Lãnh Dĩnh Oánh học tỷ từng trượng nghĩa giúp đỡ, cho nên trong lòng các ngươi mới ghi hận nàng. Hôm nay lại lợi dụng việc dâng tặng lễ vật mà âm thầm ra tay, lẽ nào lại không phải?
- Ngươi, ngậm máu phun người…
Hai người đều sắp phát điên đến nơi, liền nói năng lộn xộn:
- Thành chủ đại nhân, đây căn bản không đúng, nếu như chúng ta có muốn hãm hại thì cũng phải hãm hại Hắc Trác thống lĩnh mới đúng, không lý nào lại đi hãm hại tiểu thư Lãnh Dĩnh Oánh.
- Ai nói các ngươi không hãm hại Hắc Trác thống lĩnh?
Trong mắt Diệp Huyền loé ra ting quang.
- Lễ vật các ngươi dâng lên lần này, chẳng những muốn hãm hại Lãnh Dĩnh Oánh học tỷ, còn muốn hãm hại luôn cả Hắc Trác thống lĩnh.
- Tiểu súc sinh, ngươi còn tiếp tục nói hưu nói vượn thì ta sẽ giết ngươi.
- Ha ha, thẹn quá hoá giận sao, là vì ta khám phá ra mưu kế của các ngươi cho nên muốn giết người diệt khẩu chứ gì?
- Cái gì?
Mọi người bị tin này khiến cho giật mình ngây dại, trong mắt Lãnh Thiên cũng loé ra vẻ ngoan lệ:
- Ngươi tên Diệp Huyền? Có chứng cứ gì không?
- Chứng cứ?
Diệp Huyền đi tới trên bàn để lễ vật, cầm lấy trường thương Diệt Hồn mà Chu gia dâng tặng.
- Đây chính là chứng cứ.
Bộp!
Hắn ném diệt hồn cho Hoa La Huyên.
- Hoa hội trưởng, kính nhờ ngươi tẩy đi trận pháp bên trên đi.
- Được.
Hoa La Huyên cũng không nói nhảm, mắt nhìn thành chủ Lãnh Thiên, thấy gã im lặng không tỏ vẻ gì, lúc này mới bắt đầu tẩy trận pháp bên trên đi.
Tuyên khắc của huyền binh tứ cấp chính là trận pháp tứ cấp, lấy thực lực của Hoa La Huyên, muốn tuyên khắc là chuyện không thể nào.
Nhưng vài ngày trước lão được Diệp Huyền chỉ điểm một chút, cũng có tiến bộ rất nhiều ở trận văn nhất đạo, chỉ tẩy đi một trận văn cũng không phải việc khó khăn gì.
Dưới sự trợ giúp của dược tề thực văn chuyên dùng để tẩy trận văn, Hoa La Huyên thi triển thủ pháp, chỉ gần một phút đồng hồ, trận vân tứ cấp bên trên đã vô cùng mờ rồi.
Hai người Trữ Vĩ Thần và Tưởng Huân thấy thế thì trong mắt hầu như đều loé lên tinh quang, cũng thầm giật mình.
Đều là trận đạo đại sư của Lam Nguyệt thành, giữa bọn họ đương nhiên cũng có giao lưu với nhau, đối với trình độ của mọi người, bọn họ đều biết rõ, ước chừng là đều sàn sàn với nhau.
Nếu là bình thường, với trình độ bình quân của bọn họ mà muốn tẩy hết một cái trận văn tứ cấp thì ít nhất cũng cần thời gian nửa canh giờ.
Nhưng hôm nay, trong vòng một phút đồng hồ mà Hoa La Huyên gần như đã tẩy trận vân tứ cấp này chỉ còn lại có hình thức ban đầu, lập tức khiến cho hai người vô cùng giật mình, hoảng sợ đưa mắt nhìn nhau.
Thực lực của Hoa La Huyên này khi nào thì lại đề thăng nhiều như vậy rồi?
Còn những gia chủ khác có mặt ở đây thì cảm thấy đau lòng không thôi, đây chính là diệt hồn huyền binh tứ cấp trong truyền thuyết đó, cứ thế bị tẩy đi trận pháp tuyên khắc bên trên rồi, nếu như tới lúc đó Diệp Huyền không chỉ ra được cái gì thì chắc là sau này Hắc Trác ngay cả tâm tư giết chết hắn cũng có mất.
- Hoa hội trưởng, được rồi.
Diệp Huyền đột nhiên khẽ quát một tiếng, cầm lấy trường thương, ném cho Hắc Trác, lạnh lùng nói:
- Hắc Trác thống lĩnh, kính xin ngươi vận chuyển huyền khí, dùng hết toàn lực đâm ra một thương đi.
Hắc Trác mặt không biểu tình, huyền khí trong cơ thể dâng lên, khí tức đáng sợ nháy mắt bao phủ trong đại sảnh, gã quát lớn một tiếng, đột nhiên đâm ra một thương.
Ầm!
Một thương này đâm ra thì như rồng như hổ, biến ảo khôn lường, huyền khí kích động mãnh liệt, cả đại sảnh đều lung lay như sắp đổ, ngay tại lúc tất cả mọi người đều sợ hãi kinh thán thì đột nhiên ——
- Rắc!
Một tiếng vỡ tan vang lên, trường thương trong tay Hắc Trác cư nhiên gãy thành hai đoạn, trong đó mũi thương lao vun vút ra nhanh như chớp, vừa hay bắn về phía Chu Thông đứng.
Keng!
Chu Thông lật tay xuất chưởng, bàn tay biến thành màu vàng, vận chuyển thạch hoá võ hồn, đánh bay mũi thương đang lao tới, lăn tới trước mặt Diệp Huyền.
- Sao lại thế này?
- Diệt hồn là huyền binh tứ cấp, sao đột nhiên lại gãy được?
- Không thể nào, truyền thuyết nói diệt hồn chính là do tinh thần vẫn thiết chế tạo thành, vô kiên bất tồi, sao có thể gãy được.
Rất nhiều khách khứa ở đây đều khiếp sợ mở miệng, ngay cả Chu Thông cũng trợn mắt há mồm.
Diệp Huyền nhặt mũi thương đã gãy kia lên, nhìn về phía mọi người cười lạnh:
- Mọi người nhìn kỹ đi, tài liệu của thanh diệt hồn này rốt cuộc là thứ gì?
Mọi người đều bước tới trước, chỉ thấy mũi thương này rõ ràng có hai loại tài liệu, tầng bên ngoài là một loại, bên trong lại là loại khác, hoàn toàn khác nhau.
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Nguyên liệu tạo nên diệt hồn thật sự chính là tinh thần vẫn thiết trong truyền thuyết, vô kiên bất tồi, còn thanh diệt hồn này, tài liệu bên trong chỉ là huyền thiết bình thường mà thôi, chỉ có ở bên ngoài mới phủ một lớp tinh thần vẫn thiết, tuy rằng độ cứng của huyền thiết cũng không thấp, nhưng đối với nhân vật như Hắc Trác thống lĩnh thì vẫn còn kém một chút. Mọi người cứ thử nghĩ đi, nếu như lúc Hắc Trác cùng cường giả đồng cấp khác…
Nói tới đây, Diệp Huyền đột nhiên nhìn về phía mấy người Vương Hải, cười lạnh nói:
- Ví như chiến đấu với cao thủ như Vương Hải gia chủ hay Chu Thông gia chủ chẳng hạn, ngay lúc đang vô cùng tự tin tràn đầy với vũ khí của mình, đột nhiên lại thấy vũ khí của mình bị gãy, thì sẽ thế nào đây?
- Cao thủ quyết đâu, sai một li, đi một dặm, chỉ sợ lúc thương gãy cũng chính là lúc Hắc Trác bỏ mình chăng?
Sắc mặt của Chu Thông thoáng cái liền trở nên tuyệt vọng, hốt hoảng nói:
- Thành chủ đại nhân, diệt hồn này là do ta bỏ ra một số tiền lớn, không quản gian nan khổ cực mua được, ta cũng không biết bên trong nó lại thế này!
- Ha ha, Chu gia của ngươi vốn kinh doanh buôn bán yêu đan, chế tạo ra diệt hồn thì đúng là không được, nhưng chẳng lẽ lại nhìn không ra huyền binh là thật hay giả sao? Ta thấy là các ngươi bỏ ra số tiền lớn, để cố ý tạo ra một món lễ vật dụng tâm kín đáo như vậy chứ gì?