Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 189: Hai nhà chấn động (1)



Đứa cháu trai này của mình đáng sợ tới mức khiến cho người ta sợ hãi.

Hơn nữa nếu như lúc nãy không phải nhờ có Diệp Huyền khám phá ra nhược điểm của Vương Tuyên thì trận chiến giữa hai người bọn họ và Vương Tuyên, khó mà nói trước thắng bại ra sao.

Ngay sau đó, ba người lập tức thu thập chiến lợi phẩm.

- A, đây là đan dược gì?

Diệp Phách Thiên tìm được một viên đan dược toàn thân màu đỏ như máu, tản ra sóng huyền khí vô cùng cường hãn trên người Chu Băng, hình như còn đáng sợ hơn một bậc so với bạo huyền đan mà Vương Tuyên đã dùng lúc trước.

- Đây là… bạo huyết đan tam phẩm!

Diệp Huyền xem xét xong liền mở miệng nói.

Bạo huyết đan?

Diệp Phách Thiên và Diệp Triển Vân nhìn nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy run sợ, nhịn không được đồng loạt quay sang nhìn Diệp Huyền.

Lúc bọn họ tìm thấy đám người Vương Tuyên, vốn là định hai người cùng ra tay một lượt, lấy tốc độ nhanh nhất giết chết hai tên cường giả địa võ sư nhất trọng, sau đó lại đấu với Vương Tuyên và Chu Băng rồi giết chết từng tên sau.

Nhưng Diệp Huyền đã thay đổi chiến thuật của bọn họ, để cho Diệp Phách Thiên ra mặt, còn Diệp Triển Vân thì mai phục ở một bên, đánh chết một tên cường giả địa võ sư nhị trọng trước, lúc này Chu Băng mới chết trước.

Bây giờ nhớ lại, hai người không khỏi cảm khái, quyết định của Diệp Huyền đúng là quá chính xác.

Dù rằng bọn họ chưa từng nhìn thấy bạo huyết đan này, nhưng đã từng nghe nói qua.

Uy lực của nó còn đáng sợ hơn cả bạo huyền đan một chút, một khi đã dùng thì sẽ gia tăng thực lực của cường giả địa võ sư lên gấp hai gấp ba lần trong thời gian ngắn, hơn nữa huyền khí cuồng bạo không gì sánh nổi.

Đương nhiên tác dụng phụ của nó cũng rất lớn, lại vô cùng khủng bố, nhẹ nhất thì kinh mạch đứt đoạn, trở thành phế nhân, nặng thì bạo thể mà chết, thi cốt vô tồn.

Nếu như lúc nãy Chu Băng không chết, ngay lúc sống chết trước mặt thế này, tuyệt đối sẽ dùng bạo huyết đan, một khi chuyện đó xảy ra thì đúng là hậu quả khôn lường.

Chỉ nghĩ tới thôi thì trong lòng Diệp Phách Thiên đã thấy lạnh lẽo.

- Vương gia và Chu gia này quả nhiên là gia hậu nghiệp hậu, bảo vật đếm không hết.

Cầm viên bạo huyết đan này và quỷ tà kiếm, Diệp Phách Thiên cảm khái nói.

- Vương gia và Chu gia này quả nhiên là không phải quyết đoán bình thường, mấy ngày trước vừa mới bắt đầu đả kích sản nghiệp của bọn họ một chút, đã vội vã phái cao thủ ra nhanh như vậy rồi, nếu như không phải nhờ gia gia ngươi đột phá tới địa võ sư tam trọng thì lần này chúng đã thành công rồi.

Ánh mắt của Diệp Huyền trở nên lạnh lẽo.

- Bất quá nếu như bọn họ đã xuất thủ rồi thì chúng ta cũng không cần phải lưu tình nữa làm gì.

- A? Huyền nhi, ngươi có chủ ý gì sao?

- Chuyện của Diệp gia chúng ta, ta nghĩ bọn chúng nhất định đã báo về cho Chu gia và Vương gia rồi, gia gia, nếu như ngươi là gia chủ Vương gia và Chu gia thì ngươi sẽ làm gì?

Diệp Huyền đột nhiên hỏi.

- Ta?

Diệp Phách Thiên nghĩ thật kỹ:

- Nếu như là ta, đã ra tay rồi thì không thể nào dừng tay lại được, huống hồ gì trong tộc còn chết nhiều cao thủ như vậy, ta nhất định sẽ tự mình ra tay, bóp chết mầm tai hoạ từ khi còn trong trứng nước.

- Đúng vậy.

Diệp Huyền cười lạnh nói:

- Với tính cách của Vương gia và Chu gia, sau khi biết được tin gia gia ngươi đột phá địa võ sư tam trọng thì nhất định sẽ cảm thấy nguy cơ nặng nề. Diệp gia chúng ta hôm nay đại thế đã thành, nếu như lại xuất hiện thêm một cao thủ địa võ sư tam trọng vậy thì sẽ rất khó bị đánh bại, cho nên hai nhà bọn chúng nhất định sẽ ra tay đối phó với gia gia, chỉ có giết gia gia rồi thì Diệp gia chúng ta mới không thể trở thành gia tộc đỉnh tiêm được. Việc chúng ta cần phải làm chính là ôm cây đợi thỏ, bắt ba ba trong hũ.

- Theo như lời ngươi nói thì đúng là có khả năng này thật, bất quá, gia chủ của Vương gia và Chu gia đều là cường giả địa võ sư tam trọng, căn bản không giống với đám người Vương Tuyên, nếu như hai người bọn chúng ra tay thì Diệp gia chúng ta sợ là sẽ gặp nguy hiểm.

Trong mắt Diệp Phách Thiên hiện lên vẻ sầu lo.

Không phải lão sợ Vương gia và Chu gia, nhưng hai nhà thân là tam đại gia tộc, đã đứng vững ở Lam Nguyệt thành mấy trăm năm nay, có rất nhiều át chủ bài, chỉ trên người của Vương Tuyên thôi mà đã có những loại bảo bối như bạo huyền đan và hồn binh rồi, trên người Vương Hải và Chu Thông không biết còn những bảo vật gì nữa đây.

Hai người bọn chúng mà liên thủ thì Diệp Phách Thiên tự cảm thấy khó mà ngăn nổi.

- Gia gia, ngươi cứ yên tâm đi, chỉ cần bọn họ dám tới thì ta chắc chắn để cho bọn họ có đến mà không có về.

Trong mắt Diệp Huyền loé lên một tia quang mang lạnh lùng.

- Ngươi có cách gì sao?

Ánh mắt lão gia tử Diệp Phách Thiên sáng ngời, lão bây giờ đã có niềm tin mù quáng vào Diệp Huyền.

- Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.

Diệp Huyền cười khẽ một cái, để người khác tò mò:

- Chúng ta không cần trở lại Thanh Sơn Trấn nữa, trực tiếp tới Lam Nguyệt thành thôi, hơn nữa còn phải giống trống khua chiên, để cho bọn chúng biết rõ hành tung của chúng ta.

- Nhưng nếu như Thanh Sơn Trấn bị người của hai nhà tấn công…

Diệp Huyền cười nói:

- Gia gia, Vương gia và Chu gia bây giờ đang sợ ném chuột vỡ bình, đã hao tổn một nửa cường giả rồi, mục tiêu của chúng nhất định sẽ chuyển lên người ngươi, chỉ sợ không dám tiếp tục ra tay với Diệp gia chúng ta nữa.

Ba người nhanh chóng lục soát sạch sẽ trên người đám Vương Tuyên, sau đó lên đường đi tới Lam Nguyệt thành.

Lúc này, tại Lam Nguyệt thành, bên trong một gian mật thất ở phủ đệ Vương gia, gần mười tên cường giả tụ tập cùng một chỗ, trên người toả ra khí tức đáng sợ.

Trong đó, gia chủ Vương gia ngồi ở phía đầu của bàn dài, mà ngồi ở một đầu khác của bàn dài này chính là gia chủ Chu gia Chu Thông.

Mấy người này chính là tất cả cường giả địa võ sư còn lại của hai nhà.

- Chu huynh, chuyện ở Thanh Sơn Trấn, ta nghĩ là ngươi cũng nhận được tin tức rồi chứ!

Vương Hải lạnh lùng nói.

Vẻ mặt Chu Thông lạnh lùng gật đầu, lạnh giọng nói:

- Thật không ngờ Diệp Phách Thiên của Diệp gia cư nhiên lại đột phá tới địa võ sư tam trọng ngay lúc mấu chốt như vậy, sau này Diệp gia quật khởi chỉ sợ không gì cản nổi.

Bọn họ đều biết, sở dĩ Vương gia, Chu gia, Trần gia có thể trở thành tam đại gia tộc ở Lam Nguyệt thành, cũng không phải bởi vì sản nghiệp của bọn họ lớn bao nhiêu, sản nghiệp nhiều cỡ nào, mà bởi vì bọn họ có được cường giả địa võ sư tam trọng.