Mấy lần sai lầm đã khiến trong long gã cảnh giác hơn hẳn.
- Đúng vậy, cho dù người của Diệp gia có ngu ngốc hơn nữa thì cũng không thể không nghĩ tới điểm này được, chẳng lẽ là có âm mưu gì sao?
Chu Thông cũng nhíu mày lại.
- Chẳng lẽ bọn họ hợp tác với Hoa La Huyên của hiệp hội luyện dược sư, chuẩn bị dụ chúng ta hành động?
- Có thể lắm, với thực lực của Hoa La Huyên cộng thêm Diệp Phách Thiên thì cho dù là hai nhà chúng ta liên thủ cũng chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt gì. Bất quá Hoa La Huyên là luyện dược sư cung đình, hội trưởng hiệp hội luyện dược sư của Lam Nguyệt thành, mặc dù bọn họ có hợp tác cùng với Diệp gia, nhưng quan hệ cũng không tốt tới mức này chứ?
- Chuyện này không nói chắc được, nếu như có thêm Hoa La Huyên thì chuyện này liền không ổn.
Vương Hải trầm ngâm nói:
- Nhưng mặc kệ thế nào, nếu như mấy người Diệp Phách Thiên đã ra khỏi thành rồi thì chúng ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này được.
- Hoa La Huyên không tới thì thôi, nếu như lão dám tới thì giết luôn cả lão.
Hai đại gia chủ Vương Hải và Chu Thông liếc nhìn nhau, trong mắt loé ra tia âm độc ngoan lệ.
- Hắc hắc hắc, cho dù là bọn họ có mai phục đi nữa, chỉ sợ cũng không ngờ, hai nhà chúng ta đã tìm được ngoại viện rồi, lần này nhất định phải khiến cho Diệp gia mãi mãi biến mất.
- Đi thôi, lập tức tập hợp đội ngũ.
Rất nhanh, trưởng lão đoàn của Vương gia và Chu gia nhanh chóng tập hợp lại, sau đó từng nhóm từng nhóm lặng lẽ rời khỏi thành, biến mất không một tiếng động.
Tuy rằng đội ngũ của hai nhà chia ra vô cùng thần bí, nhưng tin tức vẫn nhanh chóng truyền tới phủ thành chủ.
- Hai nhà Vương, Chu rốt cuộc cũng động thủ với Diệp gia rồi.
Nhìn thấy tin tức trên tay, thành chủ Lãnh Thiên thì thầm:
- Diệp Huyền ơi Diệp Huyền, đừng trách ta không ra tay, Vương gia và Chu gia có thể đứng vững ở Lam Nguyệt thành mấy trăm năm nay, sau lưng bọn chúng cũng có thế lực khác tồn tại, ta chỉ là một thành chủ, đương nhiên sẽ không can thiệp vào tranh đấu của các gia tộc. Diệp gia các ngươi là rồng hay là trùng, còn phải xem các ngươi có thể cản nổi thế công của hai nhà này hay không.
Đặt tin tức xuống, Lãnh Thiên thở dài một tiếng.
Bản thân của gã hết sức coi trọng Diệp Huyền, nhưng thân là thành chủ, gã không thể ra mặt xen vào tranh đấu giữa các gia tộc được, vương quốc cũng sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.
Bên ngoài Lam Nguyệt thành, trên con đường rộng thênh thang, ba người Diệp Huyền ngựa không ngừng vó nhanh chóng đi về phía Thanh Sơn Trấn.
- Huyền nhi, ngươi nói Vương gia và Chu gia có đuổi theo hay không?
Diệp Phách Thiên nheo mắt, truyền âm hỏi.
- Nếu như ta là Vương Hải thì tuyệt đối sẽ ra tay.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:
- Các ngươi xem Vương gia và Chu gia nửa tháng nay đi, cư nhiên không có bất kỳ hành động nào, đây nào giống phong cách làm việc của bọn họ đúng không? Nếu như lần này bọn họ không ra tay thì mới là lạ.
Trong lúc nói cười, Diệp Huyền cũng không buông lỏng cảnh giác, càng rời xa Lam Nguyệt thành thì hắn biết rõ thời gian Vương gia và Chu gia động thủ càng tới gần.
Mặc dù đã sớm có chuẩn bị với hành động của hai nhà, thậm chí còn cố ý dụ rắn ra khỏi hang, nhưng kinh nghiệm kiếp trước khiến cho Diệp Huyền biết rõ, bất cứ lúc nào cũng không thể khinh địch, thả lỏng cảnh giác.
Vó ngựa dồn dập, ba người Diệp Huyền phi như bay về phía trước.
Rất nhanh, ba người đi vào một sơn đạo, hai bên đều là rừng cây rậm rạp, rất dễ mai phục.
Trong lúc đang lướt nhanh huyền thức của Diệp Huyền cũng được thúc giục cực lực, thậm chí ngay cả hồn thức cũng lặng lẽ tản ra, mặc dù đang di chuyển cực nhanh, nhưng vẫn có thể nắm giữ toàn bộ nguy cơ trong vòng ngàn mét trong lòng.
- Tới rồi!
Đột nhiên, Diệp Huyền quát khẽ một tiếng, hai tay khẽ nhấn một cái trên mình ngựa, cả người đột nhiên nhảy lên rời khỏi lưng ngựa.
Hai người Diệp Phách Thiên và Diệp Triển Vân tuy rằng chưa cảm nhận được gì, nhưng cũng làm theo Diệp Huyền, nhất tề bay ra khỏi lưng ngựa.
Ba thất lương câu vẫn chạy theo quán tính, trực tiếp phóng như bay đi.
Vèo vèo vèo!
Hai bên cánh rừng đột nhiên bắn ra hơn mười mũi tên nhọn, toàn bộ đều cắm hết lên người ba thớt lương câu, bao phủ tất cả mọi góc độ, trong nháy mắt liền cắm cho ba thớt lương câu thành con nhím.
Con ngựa kia đau đớn hí lên một tiếng rồi ầm ầm ngã xuống, mất mạng ngay tại chỗ, toàn thân chảy ra máu màu đen kịt tanh hôi.
Bên trên những mũi tên này cư nhiên có tẩm kịch độc.
Vèo vèo vèo!
Trong nháy mắt, lại có thêm mười mũi tên nhọn phóng tới, rậm rạp chằng chịt, bao phủ toàn bộ không gian mấy mét xung quanh ba người Diệp Huyền.
- Hây!
Diệp lão gia tử quát khẽ một tiếng, song chưởng giơ lên trước ngực, đột nhiên đánh ra mười chưởng về bốn phương tám hướng, mỗi một chưởng đánh ra đều có long hổ gầm rú, gió cuốn mây tan, kình khí mãnh liệt quanh quẩn bên cạnh lão, trong nháy mắt liền tạo thành một vòi rồng khổng lồ.
Rắc rắc!
Quyền phong kích đãng, khiến cho huyền khí rung động từng vòng, những mũi tên bốn phía bắn tới đều đứt gãy, rơi rớt xuống khắp nơi.
- Lũ chuột nhắt phương nào tới đây, dám đánh lén, mau cút ra đây cho ta!
Diệp lão gia tử đứng ngạo nghễ trên đường lớn, ánh mắt lạnh lẽo quét quanh khu rừng rậm, khí thế vô cùng bá đạo.
- Ngươi chính là Diệp Phách Thiên?
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Vèo vèo vèo!
Hai bên đường đột nhiên có mười mấy hai mươi tên sát thủ hắc y xuất hiện, trên người mỗi tên đều có huyền khí rung chuyển, bao vây lấy ba người bọn họ.
Trong đó có ba người mạnh nhất, chân khí trên người ngưng luyện như thực chất, cư nhiên lại là cường giả địa võ sư tam trọng.
Bốn người còn lại, khí tức trên người ít hơn một chút, chắc là cường giả địa võ sư nhị trong, năm người cuối cùng thì khí tức nhiều nhất, nhưng chỉ là cường giả địa võ sư nhất trọng.
Tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt âm tàn nhìn chằm chằm vào ba người Hoa La Huyên, trong đôi mắt toát ra vẻ hung tợn.
- Vương gia chủ, Chu gia chủ, uổng cho các ngươi còn là gia chủ của tam đại gia tộc trong Lam Nguyệt thành, ngay cả việc lấy mặt thật ra gặp người khác cũng không có sao?
Nhìn thấy đám người kia, Diệp Phách Thiên cười lạnh, thần sắc không hề có chút kinh hoảng nào, trên mặt vẫn luôn giữ nguyên nụ cười lạnh.
- Diệp lão thất phu, ngươi đắc tội với Vương gia ta và Chu gia, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!
Vương Hải kéo khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt dữ tợn vặn vẹo.