Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 230: Chỉ điểm tu luyện (1)



Diệp Huyền thản nhiên mở miệng, ánh mắt lạnh lùng, tay trái dùng sức siết chặt, răng rắc một tiếng, Thành Vũ liền khàn giọng kêu lên đau đớn, gương mắt trắng bệch, trên trán tứa mồ hôi to như hạt đậu.

Cổ tay của gã cư nhiên bị Diệp Huyền thẳng tay bóp nát.

Lúc này, trong lòng Thành Vũ rốt cuộc mới cảm thấy sợ hãi thật sự.

- Thực lực của các hạ rất mạnh, tại hạ xin bội phục, là do ta lỗ mãng, thả ta ra, ta sẽ lập tức rời khỏi đây.

Thành Vũ bị Diệp Huyền siết cổ, hai tay đã gãy nát, chỉ có thể khó khăn lên tiếng.

- Bây giờ lại muốn rời đi? Vừa rồi không phải ngươi vẫn còn rất kiêu ngạo sao? Ta muốn hỏi, bây giờ ngươi đã hối hận chưa?

Lời nói như nhau, nhưng thốt ra từ trong miệng Diệp Huyền, lọt vào trong tai Thành Vũ thì lại vô cùng chói tai, khiến cho thân thể của gã không khỏi run lên, trong lòng của gã nháy mắt liền sinh ra cảm giác vô cùng nhục nhã.

Nhưng gã chỉ trướng đỏ bừng mặt mũi, không thốt lên nửa câu nào, hàn khí lạnh lẽo của Diệp Huyền khiến cho kẻ đã trải qua rất nhiều trận chiến như Thành Vũ biết rõ, thiếu niên này tuyệt đối có quyết tâm có thể ra tay độc ác.

Dưới khí thế của Diệp Huyền, tâm tính cao ngạo của gã triệt để sụp đổ, thứ còn lại chỉ là cảm giác sợ hãi và xấu hổ.

Gã chỉ có thể giữ im lặng mà thôi.

- Phế vật!

Diệp Huyền đá một cước lên giữa ngực của Thành Vũ, tiếng xương cốt vỡ nát vang lên, còn gã thì bị đá bay ra ngoài.

- Sau này trước khi muốn ra mặt cho người khác thì phải xem xét kĩ lại thực lực của mình trước đã, không phải bất kỳ người nào ngươi cũng có thể dạy dỗ được đâu.

Lời của Diệp Huyền thản nhiên truyền vào trong tai của Thành Vũ, khiến cho trong lòng gã cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Ánh mắt của Diệp Huyền lại chuyển sang người bọn Thành Côn.

- Ngươi…. ta… tha cho bọn ta đi, bọn ta biết sai rồi, bọn ta cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không tiếp tục quấy rầy các ngươi nữa, bọn ta xin thề.

Đám người Thành Côn nơm nớp lo sợ, không ngừng lui về phía sau, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

- Bây giờ biết sai là đủ rồi sao? Vừa rồi không phải các ngươi vẫn còn kiêu ngạo kêu gào hay sao, hơn nữa còn ra tay đánh bằng hữu của ta nữa kia mà?

Đám người kia ngang ngược càn rỡ quen thói rồi, luôn hoành hành bá đạo, mới đầu còn cho rằng mình dễ bắt nạt nên muốn dạy dỗ một trận đuổi ra khỏi ký túc xá, sau khi bị dọa sợ bỏ chạy xong cư nhiên còn không cam lòng, đi tìm người tới trả thù, lại còn đả thương bạn của hắn.

Tới bây giờ biết không dễ chọc thì lại muốn nhận sai để rời đi, trong thiên hạ này có chuyện dễ dàng như vậy sao? Nếu như thực lực của hắn không bằng đối phương thì lúc này người nằm ở đây chính là hắn và Trần Tinh rồi.

- Cho các ngươi một lời khuyên, sau này trước khi các ngươi muốn dạy dỗ người khác, thể hiện uy phong gì đó thì cũng phải chuẩn bị tốt rằng mình sẽ bị dạy dỗ đi.

Diệp Huyền vừa dứt lời thì thân hình đột nhiên động, nháy mắt liền đến trước mặt đám người Thành Côn, hai đấm liên tục đánh ra.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, gần như chỉ trong thoáng chốc, đám người Thành Côn đều bị đánh bay ra, miệng phun máu tươi, xương cốt trên người không biết đã gãy bao nhiêu khúc, nhất thời, trong đình viện không còn bất kỳ người nào có thể đứng thẳng được nữa.

- Còn ở đây làm gì? Chẳng lẽ còn muốn ngồi lại chơi với ta sao, không mau cút đi cho ta.

Diệp Huyền khẽ quát một tiếng, trong mắt lóe ra quang mang bén nhọn.

- Chúng ta cút, lập tức cút đây!

Đám người Thành Côn chật vật bò dậy, cả đám dìu nhau tập tễnh rời khỏi đình viện.

- Diệp Huyền, ngươi cư nhiên có thể đánh bại được cả võ sư nhất trọng, khai thực đi, ngươi bây giờ rốt cuộc là cấp bậc gì.

Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y đều đi tới, vẻ mặt không dám tin.

- Huyền võ cảnh nhất trọng.

Diệp Huyền thản nhiên nói.

- Cái gì? Võ sư nhất trọng!

Ba người Lãnh Dĩnh Oánh hoàn toàn trợn mắt, Trần Tinh thì lại càng không dám tin.

- Cũng chỉ là võ sư nhất trọng mà thôi, có gì đâu mà ngạc nhiên.

Diệp Huyền sờ sờ mũi nói.

- Võ sư nhất trọng còn nói cũng chỉ là?

Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y đưa mắt nhìn nhau, trong mắt chỉ toàn vẻ kinh hãi, hết nói nổi.

Diệp Huyền này lúc còn ở Tinh Huyền học viện chỉ mới là võ giả nhất trọng, lúc này còn chưa tới một năm lại đột phá tới võ sư nhất trọng, tốc độ cỡ này, các nàng trước kia chưa từng nhìn thấy, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe.

Phải biết rằng mấy người Lãnh Dĩnh Oánh đều lớn hơn Diệp Huyền một tuổi, tới bây giờ bất quá cũng chỉ mới là võ sĩ nhất, nhị trọng mà thôi.

- Không được, không được, ta vẫn cho rằng bản thiếu gia ta là thiên tài, bây giờ nhìn lại thì không khác gì kẻ ngu ngốc hết, Huyền thiếu, tốc độ tu luyện của ngươi quá biến thái rồi, Trần Tinh ta bội phục.

Trần Tinh ngửa mặt lên trời la hét, vẻ mặt sùng bái, gã và Diệp Huyền đều như nhau, trong khoảng thời gian ngắn gần đây thực lực đột nhiên tăng mạnh, nhưng gã chỉ từ tam mạch đột phá tới võ sĩ nhất trọng mà thôi.

Vốn còn tự cho rằng bản thân mình thiên tư trác tuyệt, xưa nay hiếm có, lúc ở Lam Nguyệt thành còn khoe khoang khắp nơi vô cùng đắc ý, bây giờ nhìn thấy tiến bộ của Diệp Huyền thì lòng tự tin lập tức bị đả kích lớn.

So với Diệp Huyền thì gã căn bản chẳng là gì hết.

- Được rồi, Trần Tinh ngươi cũng đừng có ở đó oán trách nữa, lấy thiên phú của ngươi, chỉ cần chăm chỉ tu luyện công pháp mà ta dạy cho ngươi thì trong vòng một tháng cũng có thể có khả năng đột phá tới võ sĩ nhị trọng.

Diệp Huyền thản nhiên nói.

Giai đoạn võ sĩ linh võ cảnh, võ giả tu luyện, chỉ cần hấp thu huyền khí trong đất trời, mở rộng huyền hải, chứa đầy huyền khí trong cơ thể mình.

Còn công pháp mà Diệp Huyền đã giúp Trần Tinh sửa đổi qua, chỉ cần tu luyện theo công pháp đã sửa đổi qua đó thì số lượng huyền khí hấp thu được trong lúc tu luyện sẽ vượt xa số lượng của người bình thường hấp thu được, trong vòng một tháng lại đột phá thêm lần nữa cũng không phải chuyện khó khăn gì.

- Công pháp ngươi dạy hắn?

Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y lập tức bắt được trọng điểm trong lời nói của Diệp Huyền, hai người bán tín bán nghi nhìn về phía Diệp Huyền.

- Không bằng ta cũng sửa đổi công pháp của hai người các ngươi một chút đi vậy.

Diệp Huyền trầm tư một hồi rồi nói.

Nhân phẩm của Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y, hắn cảm thấy có thể tin được, hơn nữa mọi người đều tới từ Lam Nguyệt thành, giúp đỡ lẫn nhau một phen cũng không có gì.