Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 390: Hắc ấn huyền bảo (1)



- Thứ này là….

Diệp Huyền câm nín đưa mắt nhìn qua, hồn thức đảo qua một cái, đột nhiên khẽ giật mình.

Hắn nhanh chóng đi tới trước cái cục màu đen này, phủi hết bụi ở phía trên, cư nhiên là một thiết ấn có hình dạng như một cái dùi, bên trên tuyên khắc nhiều huyền văn phức tạp, vô cùng tối nghĩa.

Tâm tình Diệp Huyền lập tức trở nên kích động, dùng ánh mắt của hắn tự nhiên nhìn ra được đây là một kiện huyền bảo.

Sở dĩ nói là huyền bảo, chính là bảo vật còn đặc biệt hơn so với huyền binh, huyền binh bình thường thì bất kỳ võ giả nào cũng có thể dùng được, lợi dụng huyền khí là có thể giải phong, cho dù là hồn binh, dùng võ hồn chi lực cũng có thể thôi động được nó.

Nhưng huyền bảo thì lại khác, muốn thôi động được huyền bảo thì phải dựa vào lực lượng hồn thức cường đại, nói cách khác, bình thường chỉ có luyện hồn sư mới có thể thôi động được huyền bảo.

Diệt huyền phi đao mà lúc trước hắn dùng hồn huyền cương luyện chế thành cũng có một vài điểm giống với huyền bảo, chỉ là vẫn không thể gọi là huyền bảo được, chỉ có thể xem như hình thức ban đầu của huyền bảo mà thôi.

Mà hắc trùy tử này lại rõ ràng là một huyền bảo, hơn nữa nhìn vào huyền văn bên trên thì hình như trình độ còn không thấp.

Diệp Huyền giơ tay cầm lấy hắc trùy tử này, muốn cầm nó lên để quan sát kỹ hơn, nhưng hắn phát hiện huyền bảo cư nhiên không động đậy chút nào.

Diệp Huyền rời vào đường cùng, đành phải thôi động huyền khí, muốn nhấc thiết ấn màu đen này lên, nhưng khiến cho hắn giật mình chính là hắn đã thôi động toàn bộ lực lượng rồi mà cư nhiên vẫn không thể nhấc thiết ấn chỉ lớn bằng nắm tay này lên được.

Đây rốt cuộc là thứ gì vậy? Một khối thiết ấn cư nhiên lại nặng tới như vậy?

Diệp Huyền thật sự chấn kinh rồi.

Tuy rằng bây giờ hắn mới chỉ là địa võ sư nhị trọng, nhưng luận lực lượng, thiên võ sư tam trọng cũng không dám nói là có thể mạnh hơn người tu luyện cửu chuyển thánh thể như hắn, cư nhiên vẫn không thể nhấc nổi thiết ấn chỉ lớn bằng một nắm tay này lên được.

Triệu Kính nhịn không được bèn bật cười:

- Diệp Huyền đại sư, sủng vật của ngươi đúng là có ánh mắt, bảo vật này tên là Trấn Nguyên Thạch, vô cùng nặng, đừng nói là ngươi, ngay cả ta và Sở Vương cũng không thể nhấc lên nổi. Nghe nói bảo vật này là tổ tiên khai quốc của Lưu Vân Quốc ngàn năm trước để ở nơi này, nghe hội trưởng hồn sư tháp Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư nói, Trấn Nguyên Thạch này chính là huyền bảo mà luyện hồn sư mới có thể dùng được, lúc trước hắn đã từng tế luyện qua, kết quả hao phí ba ngày ba đêm cũng không thể tế luyện được, bất đắc dĩ đành phải từ bỏ. Thứ này để ở trong đây chắc cũng có hơn mấy trăm năm rồi, được xưng tụng là trấn khố chi bảo, chỉ là vì không cách nào chuyển nó đi được, cho nên trẫm cũng lười không xử lý. Chỉ cần ngươi có thể cầm được thì sẽ tặng cho ngươi.

Triệu Kính trêu chọc nói.

Đông Phương Ngôn Ngữ Diệp Huyền cũng từng nghe nói tới, là hội trưởng hồn sư tháp của vương quốc, luyện hồn sư tứ phẩm, nói như vậy huyền bảo này ít nhất cũng là ngũ phẩm trở lên, nếu không thì không thể nào mà không tế luyện được nó.

Huyền bảo ngũ phẩm, Diệp Huyền vẫn còn không để ý lắm, kiếp trước hắn cũng có huyền bảo, chính là thiên vân toái tinh toa đứng trong mười thứ hạng đầu của huyền bảo ở huyền vực, xuyên thiên độn địa, vô sở bất phá, có uy danh hiển hách ở Thiên Huyền đại lục.

Khiến cho Diệp Huyền hiếu kỳ chính là chất liệu của huyền bảo này chỉ có một khối nhỏ như vậy, mà ngay cả võ tông tam trọng ngũ giai như Sở Vân Phi cũng không thể nhấc lên nổi, trên đại lục này đúng là không có nhiều lắm.

- Để ta tới thử xem.

Diệp Huyền khoanh chân mà ngồi, hồn lực tam phẩm đỉnh phong lan ra, bắt đầu luyện hóa khối thiết thạch màu đen này.

Huyền bảo này nặng như vậy, căn bản không cách nào di chuyển nó được, chỉ có luyện hóa được nó, dù chỉ luyện hóa được một chút trong đó thôi, thì có thể bỏ nó vào trong trữ vật giới chỉ của mình, tới lúc đó tất cả sẽ dễ làm rồi.

Diệp Huyền vốn tưởng rằng chỉ luyện hóa một chút thôi chắc là không khó khăn gì, không ngờ cấm chế bên trong đó cực kỳ phức tạp, hơn nữa lại quỷ dị khó lường, căn bản không đi theo lộ tuyến bình thường, luyện hồn sư bình thường phỏng chừng ngay cả đầu mối để tế luyện cũng khó mà tìm ra được.

Chẳng trách lúc trước Đông Phương Ngôn Ngữ luyện hóa ba ngày ba đêm cũng không thu hoạch được gì.

Chỉ là Diệp Huyền kinh nghiệm phong phú, cấm chế phức tạp cỡ này tuy rằng cũng khiến cho hắn đau đầu một chút, nhưng cũng không thể xem là không tìm ra đầu mối được.

Tốn hết một canh giờ, Diệp Huyền rốt cuộc luyện hóa được một phần nhỏ của khối thiết thạch màu đen này.

Tâm ý vừa động, thiết thạch màu đen đột nhiên biến mất, bị Diệp Huyền thu vào bên trong không gian giới chỉ.

- Diệp Huyền đại sư, muốn luyện hóa Trấn Nguyên Thạch này đúng là rất khó khăn, không sao đâu….

Nhìn thấy Diệp Huyền đứng dậy, Triệu Kính kiềm lòng không được bèn lên tiếng an ủi, vừa nói gã vừa đưa mắt nhìn về phía chỗ của Trấn Nguyên Thạch trước đây, lời nói liền nghẹn lại trong cổ họng, hai mắt thoáng cái liền trợn tròn.

- Ngươi… Diệp Huyền đại sư… Trấn Nguyên Thạch này đã bị ngươi luyện hóa rồi?

Triệu Kính há to mồm, đủ để nhét mấy quả dưa hấu vào.

Mấy người Sở Vân Phi lúc này mới phản ứng lại, tròng mắt cũng rơi đầy đất.

Lúc trước bệ hạ nói cái gì rồi? Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư của hồn sư tháp giống như tế luyện suốt ba ngày ba đêm cũng không thành công, bây giờ, Diệp Huyền đại sư mới làm có một canh giờ là xong rồi?

Chẳng lẽ Diệp Huyền đại sư mới mười lăm tuổi, tạo nghệ ở phương diện luyện hồn học lại còn mạnh hơn cả Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư tứ phẩm hay sao?

- Khụ khụ, may mắn, may mắn thôi….

- May mắn…

Đám người Triệu Kính té xỉu tập thể.

May mắn…. sao mà luôn may mắn được chứ! Sao mấy người bọn họ không thể gặp may được như vậy….

Đi ra khỏi bảo khố, mấy người Triệu Kính vẫn còn hơi choáng váng mặt mày.

Bệnh của Triệu Kính cũng đã trị xong rồi, bảo vật cũng đã chọn xong, Diệp Huyền nhiều ngày không trở về, lúc này cũng cáo từ rời đi.

- Diệp Huyền đại sư, xin đợi đã.

Còn chưa đi được bao xa, thì một đạo thanh âm truyền tới, Sở Vân Phi bước vội đi tới bên cạnh Diệp Huyền.

- Sở Vương đại nhân có việc gì sao?

- Khụ khụ, Diệp Huyền đại sư khách khí rồi, tại hạ là muốn hỏi, bức họa này là do đại sư họa đúng không?