Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 520: Thực lực cường hãn (1)



Trên đại lục có rất nhiều bí cảnh sau khi mở ra sẽ có hạn chế nhất định.

Có bí cảnh chỉ mở ra đúng vào thời gian quy định, có bí cảnh chỉ có thể tiến vào bao nhiêu người, còn có bí cảnh hạn chế về tuổi, phải là thế hệ trẻ mới có thể tiến vào, cũng có bí cảnh thực lực đạt tới cấp bậc nào đó mới có thể đi vào.

Bởi vì thời điểm Loan Hồng truyền tin tức cũng không nói với bọn họ những chuyện này, từ đó nội tâm của bọn họ do dự.

- Chuyện này dễ thôi, thí nghiệm một chút là được, giao chuyện này cho ta làm đi.

Đại hán khôi ngô nghe nói như thế liền cười cởi mở, đồng thời hắn đoe mặt nạ lên và bay nhanh tới sơn cốc.

- Người nào?

Đại hán vừa xông vào phạm vi đóng quân của sơn cốc đã bị cao thủ đóng trong sơn cốc bắt được tung tích.

- Nơi này là phù quang bí cảnh của liên minh mười ba nước, các hạ là người vương quốc nào trong liên minh mười ba nước?

Sau khi đại hán đi tới nơi này liền gặp một tên tứ giai Thiên Vũ Sư đỉnh phong của Hỏa Ô quốc chặn lại, lúc này hắn lạnh lùng hỏi:

- Hắc hắc, ta là ai không trọng yếu, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.

Đại hán khôi ngô nhìn sang đám người chung quanh, hắn cười dữ tợn:

- Sau khi phù quang bí cảnh mở ra, chúng ta còn có thể đi không?

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Thiên Vũ Sư của Hỏa Ô quốc rút trường kiếm bên hông ra, cười lạnh nói:

- Gia hỏa giả thần giả quỷ, xem ta thu thập ngươi thế nào.

Hắn vừa dứt lời liền rút kiếm bổ mạnh về phía trước.

Những võ giả khác của Hỏa Ô quốc cũng tươi cười nhìn sang, gi hỏa kia là người nơi nào, dám giả vờ giả vịt trước mặt Trầm thống lĩnh không phỉa tự tìm đường chết sao, bọn họ cũng chờ mong Trầm thống lĩnh bắt được đối phương, tháo mặt nạ của hắn xuống xem gương mặt như thế nào.

Đại hán khôi ngô lắc đầu, hắn cười dữ tợn:

- Đây là ngươi đi tìm chết, vậy thì không nên trách ta.

Bàn tay của hắn vươn ra nắm lấy trường kiếm của Trầm thống lĩnh.

Gia hỏa này dám tay không bắt kiếm, quả thực là muốn chết.

Trong nội tâm Trầm thống lĩnh lúc này cười lạnh không thôi, trường kiếm không né không tránh chém vào lòng bàn tay của đối phương, sau một khắc ánh mắt của hắn lập tức biến hóa, bởi vì hắn phát hiện trường kiếm của mình giống như đâm vào viên đá cứng rắn, căn bản không thể tiến thêm máy may.

Điều này sao có thể?

Trong nội tâm Trầm Thống lĩnh hiện tại cực kỳ kinh hãi không nói thành lời, hắn thân là thân là tứ giai Thiên Vũ Sư đỉnh phong, uy lực một kích toàn lực của hắn mạnh bao nhiêu? Chỉ sợ ngay cả ngũ giai Võ Tông cũng không dám đón đở, không sợ bàn tay của mình bị chém đứt hay sao? Gia hỏa này có thể tay không bắt kiếm của hắn hơn nữa còn không bị thương.

Trong nội tâm Trầm thống lĩnh kinh hãi không nhỏ, hắn có cảm giác nguy cơ rất mạnh, hắn bất chấp do dự, tay phải nắm chuôi kiếm xoay ngang một cái, lúc này huyền lực lăng lệ ác liệt nổ vang muốn chém đứt bàn tay của đối phương.

Không chờ hắn sử dụng chiêu này, đại hán khôi ngô mang mặt nạ lập tức xuất hiện trước mặt hắn, sau đó Trầm thống lĩnh có cảm giác thân thể của mình bay đi như không có sức mạnh.

Cùng bay với hắn là một tên luyện hồn sư nhị phẩm không có tư cách tiến vào phù quang bí cảnh.

Hai người bị đại hán khôi ngô nắm trong tay và ném vào hào quang bảy màu của phù quang bí cảnh, hào quang bảy màu bao phủ thân thể của bọn họ, hai người hoảng sợ mở to mắt, thân thể bị hào quang bảy màu chiếu vào và nổ tung hóa thành hư vô.

- Quả nhiên không thể tiến vào bí cảnh.

Nam tử khôi ngô Huyền Cơ Tông thì thào tự nói.

Hắn ném hai người ra ngoài, một là võ giả, một người khác là luyện hồn sư, mục đích là muốn kiểm tra thử một chút.

Các võ giả và luyện hồn sư khác của Hỏa Ô quốc vô cùng hoảng sợ nhìn đại hán khôi ngô mang mặ nạ, vẻ mặt ngây ngốc và phẫn nộ nhưng không thể làm gì.

Ngay cả Trầm thống là cường giả tứ giai đỉnh phong cũng bị ném đi như ném con gà, bọn họ đi lên chỉ tìm cái chết, đối phương tuyệt đối là cao thủ cấp bậc ngoài Võ Tông.

- Người nào?

- Không ngờ dám tới liên minh mười ba nước giương oai.

Nơi này diễn ra chiến đấu lập tức kinh động cao thủ đứng đầu của các đại vương quốc, kể cả Lưu Vân quốc Sở Vân Phi các cao thủ đều xuất hiện tại nơi này.

- Đáng chết, ngươi dám giết người của Hỏa Ô quốc chúng ta, chết đi cho ta.

Đệ nhát cao thủ Hỏa Ô quốc Tưởng chính đi tới, hắn cảm ứng được có cường giả vương quốc mình vẫn lạc, hắn lập tức nổi giận xông tới.

- Hắc hắc, kinh động cao thủ đứng đầu liên minh mười ba nước, xem ra ta phải rút lui.

Đại hán khôi ngô cười dữ tợn một tiếng, hắn quay người và lui lại thật nhanh.

- Chạy đi đâu.

Tưởng Chính cầm một thanh cự phủ đầy hỏa diễm trong tay, hắn nhắm ngay đại hán khô ngô và bổ mạnh một cái, khí tức hỏa diễm kh ủng bố bao phủ tên đại hán khôi ngô, huyền lực k hủng bố điên cuồng cắt vào thân thể đối phương.

Đại hán khôi ngô hừ lạnh một tiếng, hắn lật tay đánh ra một chưởng thật mạnh.

Oanh phanh!

Tưởng Chính khí thế như cầu vồng bị đánh bay ra ngoài, hai chân của hắn kéo lê trên mặt đất một khe rãnh dài vài chục trượng, ngay sau đó hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Đại hán khôi ngô cũng nhanh chóng chui vào trong khu rừng biến mất không thấy gì nữa.

Tất cả võ giả Hỏa Ô quốc đều khiếp sợ không nhỏ, vẻ mặt bọn họ hoảng sợ không nói thành lời, cho dù như thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới đại hán khôi ngô mang mặt nạ lại có thực lực kh ủng bố đáng sợ như vậy, ngay cả đệ nhất cao thủ Hỏa Ô quốc Tưởng Chính không thể ngăn cản nổi và bị đánh phun máu tươi.

Tưởng Chính nổi giận gầm lên một tiếng, sắc mặt đỏ lên xông vào trong rừng, hắn phát hiện không có tung tích của tên đại hán khôi ngô.

- Tưởng Chính, đã xảy ra chuyện gì?

Vào thời điểm này đệ nhất caot hủ Thiên Kim quốc Tề Hiền cầm đầu võ giả các quốc gia chạy tới nơi này, hắn lên tiếng hỏi thăm.

Lúc này có một người tiến lên nói rõ từ đầu tới cuối cho hắn nghe.

Mọi người nghe xong vẻ mặt vô cùng khó coi.

Bọn họ là người thông tuệ, tự nhiên cũng suy nghĩ rất nhiều khả năng diễn ra.

- Các vị, người vừa rồi hỏi những vấn đề kia, còn cố ý ném Trầm thống lĩnh Hỏa Ô quốc vào trong hào quang bảy màu tiến hành thí nghêệm, chỉ sợ không phải là người liên minh mười ba nước chúng ta.

Thạch Chân quốc Long Chiến ngưng trọng nói.