Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 832: Bị giáo huấn (2)



Tin tức Diệp Huyền lưu lại tên ở vị trí tám mươi tám thước trên bia lưu danh, đồng thời trốn thoát ở trên tay của thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông Cuồng Chiến, đã sớm truyền khắp toàn bộ học viện.

Có lẽ có ít võ giả đang bế quan cũng không biết. Nhưng bọn họ những học viên cũ sẽ chờ học viên mới tới báo cáo, tuyệt đối không có người nào không từng nghe nói qua.

- Ba người các ngươi thu thập đồ đạc của mình đi đi. Chuyện vừa phát sinh ở nơi đây, ba người các ngươi nếu như dám ở bên ngoài loạn truyền một câu, ta bảo đảm cuộc sống tiếp theo của các ngươi ở trong học viện, sẽ rất thê thảm.

Hung hăng cảnh cáo một câu, bốn người Lang ca, cũng lại không có tâm tư muốn tiếp tục giáo huấn ba người này nữa. Mỗi một người mang theo bộ dạng chật vật trở lại gian phòng ký túc của mình.

Làm học viên cũ trong học viện, bốn người bọn họ cũng quen biết không ít cường giả và thiên tài cao hơn trong khóa.

Ban đầu, bốn người bọn họ còn muốn mời người, tìm về đòi lại món nợ này.

Nhưng sau khi vừa nghe được cái tên Diệp Huyền này, bốn người bọn họ lại đành phải bỏ đi ý định này.

Gia hỏa này, ngay cả trưởng lão Huyền Cơ Tông cũng dám giết. Ở dưới sự đuổi giết của thái thượng trưởng lão cấp Võ Vương của Huyền Cơ Tông, hắn còn có thể sống sót. Hắn làm sao có thể sợ hãi trước sự đè ép của bọn họ?

Huống gì, Diệp Huyền lưu lại kỷ lục ở trên bia lưu danh, quá mức đáng sợ. Đáng sợ đến mức bốn người Lang ca căn bản không dám trêu chọc tới hắn.

- Nếu như sớm biết gia hỏa này có lai lịch đáng sợ như vậy, vừa rồi chúng ta không nên động thủ. Hiện tại chuyện này truyền đi, bốn người chúng ta xem như là mang tai mang tiếng.

Lang ca nắm chặt hai tay, hận đến mức nghiến chặt răng.

Chỉ là ngoại trừ hung tợn kêu gào vài câu ra, hắn căn bản không có khả năng làm gì được Diệp Huyền.

- Ngươi đi tới phòng của ta ngồi một lát. Sau đó ta lại đi tìm ngươi.

Sau kh Diệp Huyền dẫn theo La Thành ra khỏi viện, lập tức lại giao chìa khoá của mình, cho La Thành. Đồng thời hắn vội vàng muốn rời khỏi đó.

- Diệp thiếu, ngươi chuẩn bị đi nơi nào vậy?

La Thành nhận chìa khoá, vẻ mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

Bước chân của Diệp Huyền đột nhiên dừng lại. Hắn không trả lời câu hỏi của La Thành. Trái lại, hắn quay đầu lại nhanh chóng hỏi:

- Đúng rồi, ngươi có biết hai nữ võ giả đến từ liên minh mười ba nước, bị an bài phòng ký túc ở đâu hay không?

Sau khi thấy được tình hình ký túc xá của La Thành, Diệp Huyền lập tức lo lắng tới sự an nguy của hai người Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch.

Để cho học viên cũ và học viên mới cùng ở một chỗ, đây tuyệt đối là do học viện Lam Quang cố ý gây nên.

Hơn nữa an bài học viên cũ, cũng chỉ là học viên cũ gia nhập học viện mới một năm. Mục đích của học viện, chính là để cho các học viên cạnh tranh với nhau.

Huống gì, vừa rồi Lang ca này đã nói rất rõ ràng.

Tuy rằng học viện nghiêm cấm lén đánh nhau, nhưng chỉ cần không phải dẫn tới tàn phế và dẫn đến tử vong, học viện bình thường, cũng chỉ là thoáng lộ ra chút trừng phạt.

Cái này rất có thể nói rõ, tin tưởng là học viện Lam Quang cổ vũ cho học viên cũ làm hành động ra oai phủ đầu đối với những học sinh mới.

Dù sao học viên mới có thể đi vào học viện Lam Quang, ở địa bàn của từng người, tuyệt đối là thiên chi kiêu tử, có chút ngạo nghễ quen được nuông chiều, cũng chỉ là bình thường.

Chỉ có khiến cho thiên tài mạnh hơn, cho bọn họ một bài học, mới có thể làm cho bọn họ ở trong học viện thu lại việc quen được nuông chiều, biết cái gì là nhân ngoại hữu nhân, cái gì là thiên ngoại hữu thiên.

Bởi vậy, trong lòng Diệp Huyền lập tức lo lắng cho đám người Vân Ngạo Tuyết các nàng.

- Hai nữ võ giả của liên minh mười ba nước. Ngươi là nói tới Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch sao? Diệp thiếu, ngươi sẽ không coi trọng hai người bọn họ chứ?

La Thành trợn trừng hai mắt, hốc mồm nói.

Diệp Huyền không có thời gian nói thừa với hắn, lạnh lùng nói:

- Ngươi rốt cuộc có biết hay không?

- Ách, cái này ta thật ra không có lưu ý.

- Thôi đi. Ngươi đi tới phòng ký túc xá của ta trước. Sau đó ta sẽ quay lại.

Diệp Huyền nói xong lời này, vội vã lại đi về phía viện đằng trước.

- Hi vọng Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch có thể chống đỡ được cục diện.

Trong lòng của hắn âm thầm lo lắng.

Tuy rằng thực lực của Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch không tệ. Cả hai người đều đạt tới trình độ ngũ giai nhị trọng, hơn nữa là từ trong sinh tử đi ra.

Nhưng trải qua giao đấu cùng với bốn người Lang ca, khiến cho Diệp Huyền hiểu rõ, thiên tài có thể tiến vào học viện Lam Quang, mỗi người đều không tầm thường. Sau khi trải qua hơn một năm được giáo dục, thực lực của bọn họ tuyệt đối vượt xa so với thiên tài bình thường.

Giống như Lang ca vừa rồi. Mặc dù hắn chỉ là Vũ Tông ngũ giai tam trọng, nhưng thật sự muốn động thủ, một ít Vũ Tôn lục giai nhất trọng bên ngoài, cũng không cần thiết có thể là đối thủ của hắn.

Cũng chính là tồn tại yêu nghiệt giống như Diệp Huyền vậy, mới có khả năng trấn áp được hắn.

Chỉ có điều, tuy rằng trong lòng Diệp Huyền lo lắng, nhưng hắn lại không biết chỗ đình viện của Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch ở đâu.

- Không có biện pháp. Xem ra chỉ có thể đi tới từng đình viện một để tìm kiếm vậy.

Cốc cốc cốc!

Diệp Huyền gõ lên cánh cửa của một viện gần đó.

Trong đình viện, hiển nhiên vừa trải qua một hồi giao đấu. Mấy học viên vừa mới nhập học, mỗi một người đều sưng mặt sưng mũi ngồi xổm ở nơi nào, trên đầu đội chậu rửa mặt chứa nước.

Điều này dường như là một truyền thống của học viện Lam Quang.

Võ giả tuy rằng rất dễ dàng duy trì sự cân bằng. Nhưng trên đầu đội một chậu rửa mặt chứa đầy nước như vậy, đồng thời không thể dùng tay đi đỡ lấy, còn không thể để bắn ra một giọt nước nào. Chuyện này ngược lại, thật sự không phải là một chuyện dễ dàng.

- Tiểu tử, ngươi tìm ai?

Một học viên cũ ra mở cửa. Hắn liếc mắt quan sát Diệp Huyền, vẻ mặt lộ ra sự nghi hoặc.

Diệp Huyền hờ hững, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua. HẮn liền phát hiện ở đây căn bản không có Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch. Hắn liền xoay người muốn rời khỏi đó.

- Hắc, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Tiểu tử, ngươi xem ở đây thành cái gì? Đứng lại cho ta.

Học viên cũ này lộ ra vẻ mặt phách lối, nói.

- Lăn!

Diệp Huyền lười nói thừa, quay về phía hắn, quát lạnh một tiếng.