Lăng Hi kinh hãi kêu lên: - Cẩn thận, mau lui lại!
Nàng cũng không ngờ Thiên Âm Tán Nhân lại điên cuồng như vậy. - Hừ!
Dương Thiên Lôi hừ lạnh một tiếng, không chút hoảng hốt, trầm giọng nói: - Tử Hàm, lui ra phía sau.
Trương Tử Hàm hiển nhiên cảm giác được nguy hiểm, nhưng Dương Thiên Lôi cũng không cho nàng phản kháng, một tia pháp lực tinh thuần đưa nàng ra xa hơn mười trượng.
Đồng thời, hai tay Dương Thiên Lôi bỗng nhiên vẽ thành vòng tròn, lại lần nữa thi triển ra Quyển Quyển Thần Công mà suýt chút nữa đã lấy mạng hắn trong thế giới băng tuyết.
Pháp lực cuồn nộ hung tàn ở xung quanh bắt đầu xoay chuyển bay lượn quanh thân hắn, thân thể hắn lại lần nữa hóa thành trung tâm của dòng xoáy, sản sinh ra lực thôn phệ cường đại hơn vô số lần so với lần trước.
Chỉ trong nháy mắt, quanh thân hắn đã hình thành một quả cầu năng lượng thật lớn. - Ầm ầm! - Ầm ầm! - Ầm ầm!
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên quanh thân của Dương Thiên Lôi, nhất là ngay khi thân thể của Thiên Âm Tán Nhân tiếp xúc đến quả cầu năng lượng lại càng chấn động run rẩy cả đất trời, đá vụn bay tán loạn.
Chỉ là, Thiên Âm Tán Nhân với ý đồ muốn đồng quy vu tận, nhưng làm như thế nào cũng nghĩ ngờ, cái giá mà hắn bỏ ra để tự kích nổ thân thể mình, đến cuối cùng, ngay cả thân thể của Dương Thiên Lôi đích cũng không chạm đến được. - Ha ha ha... Khống chế niệm lực, quả nhiên muốn thế nào được thế đó, Quyển Quyển Thần Công của ta sắp sửa chân chính có được uy năng "xoa xoa" rồi.
Dương Thiên Lôi đang ở trung tâm của dòng xoáy, lúc này năng lượng xung quanh tuy cuồng bạo dị thường, nhưng hoàn toàn chịu sự khống chế dưới niệm lực của hắn, hoàn toàn khác với cảm giác mất khống chế như lần trước.
Đây là tác dụng cường đại của niệm lực.
Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi hét lớn: - Tử Hàm, lui ra ngoài động.
Ngay khi Thiên Âm Tán Nhân chất đi, mấy con khôi lỗi còn lại trong nháy mắt liền giống như si ngốc, đứng yên bất động, sớm đã ngưng công kích Trương Tử Hàm.
Nghe tiếng kêu của Dương Thiên Lôi, Trương Tử Hàm không chút do dự, thân hình nhoáng lên liền lao ra ngoài động.
Lúc này, Dương Thiên Lôi thôi thúc quả cầu năng lượng cực lớn, bỗng nhiên giống như gió thu cuốn hết lá vàng rơi, lấy thế như chẻ tre xoay một vòng bên trong động, mấy con khôi lỗi liền trực tiếp bị nghiền nát bấy, trở thành một phần của quả cầu năng lượng.
Bất quá, Dương Thiên Lôi vẫn không dừng lại, vẫn điên cuồng xoay tít, nhưng năng lượng xung quanh lại không lại bị thôn phệ, chỉ có quả cầu năng lượng đang nhanh chóng co rút ngưng tụ lại, càng ngày càng thu nhỏ, càng lúc càng cô đọng lại, cho đến khi nó chỉ còn to cỡ cửa động, Dương Thiên Lôi mới nhanh chóng phóng vút ra khỏi cửa động.
Trương Tử Hàm nhìn cảnh tượng quỷ dị này cũng phải kinh ngạc đến trợn mắt há mồm. Trong lòng vô cùng mừng rỡ, nhưng cũng có chút hụt hẫng. Vốn tưởng rằng mình đột phá lên Tiên Thiên, hẳn là có thể lần nữa trở thành "lão sư" của Dương Thiên Lôi, nhưng không ngờ, Dương Thiên Lôi tuy không đột phá lên Tiên Thiên nhưng lại có thực lực càng khủng bố hơn nàng. - Tử Hàm, nhìn thấy không? Ngọn núi nhỏ kia kìa.
Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi đang ở trung tâm của quả cầu năng lượng, giọng nói vô cùng hưng phấn, nói với Trương Tử Hàm.
Trương Tử Hàm có chút lo lắng nói: - Thấy rồi, sao vậy? Thiên Lôi, ngươi cẩn thận một chút, mau nghĩ cách phóng thích năng lượng ra, lỡ như nó bùng nổ... - Hắc hắc, sao nổ được? Để ta cho nàng mở mang kiến thức một chút, xem năng lực của ta làm thế nào để sang bằng ngọn núi nhỏ kia thành bình địa, ha ha ha... "Vô Địch Năng Lượng Pháo".
Dương Thiên Lôi hét lớn một tiếng, liền điên cuồng thôi thúc niệm lực, bỗng nhiên lấy quả cầu năng lượng ra khỏi thân thể, hung hãn ném mạnh nó về phía ngọn núi nhỏ cách đó hơn trăm mét. - Ầm ầm!
Một tràng tiếng nổ truyền đến, ở sườn núi cách ngọn núi nhỏ 90 độ liền có thêm cái hang lớn, sâu mấy trượng, miệng hang gần mười trượng. Nhưng ngọn núi nhỏ kia vẫn ngạo nghễ đứng đó, ngoại trừ đã run nhẹ lên một cái thì không có ảnh hưởng gì.
Dương Thiên Lôi gãi đầu, xấu hổ nói: - Ặc... Là nhầm lẫn, đánh lần đầu tiên, quả nhiên rất dễ cướp cò.
Dương Thiên Lôi vốn tưởng rằng Trương Tử Hàm sẽ cười mình, không ngờ Trương Tử Hàm chẳng những không cười, ngược lại còn kinh ngạc nhìn vào nơi quả cầu năng lượng oanh kích vào. - Khụ khụ, đừng nhìn nữa, không phải chỉ lệch một chút sao? Đánh thêm vài lần, sau đó bảo đảm đánh cái nào chuẩn cái đó.
Dương Thiên Lôi đi tới bên cạnh Trương Tử Hàm, rất tự nhiên nắm lấy bàn tay mềm mại không xương và có chút lạnh lẽo kia, nói rằng: - Đi thôi, giết chết một đại cao thủ, hẳn là có không ít chiến lợi phẩm, chúng ta vào xem nào.
Trương Tử Hàm lại nhìn thêm mấy cái rồi mới theo Dương Thiên Lôi đi vào bên trong động.
Bên trong động phủ rất hỗn loạn, hai người rất nhanh liền tìm được Thiên La Địa Võng với bản thể chỉ to bằng bàn tay, tỏa ra ánh sáng trong suốt, còn có một pháp bài để triệu hoán lôi cưu.
Thấy pháp bài này, trong lòng Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm vô cùng vui vẻ, có lôi cưu rồi thi muốn tìm vị trí Trảm Không Kiếm Phái sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Ngoài ra, còn có một cây phướn màu đen, dài khoảng thước, không biết làm bằng chất liệu gì, trên cây phướng còn có một cái đầu lâu toả ra ánh sáng đỏ tươi, nhìn thế nào cũng thấy tà khí nồng nặc. Hiển nhiên, đây cũng là một món bảo vật không thua kém gì Thiên La Địa Võng.
Trương Tử Hàm khẽ nhíu mày nói: - Khí tức thật tà ác, mấy con khôi lỗi kia nhất định là được thả ra từ hắc phiên này.
Dương Thiên Lôi lặp lại lời nói của Lăng Hi: - Tử Linh Phiên, linh khí trung phẩm, có thể thu nhiếp các loại sinh vật hắc ám, vong linh, thiên ma, thu nhiếp nôi dưỡng trong đó càng nhiều thì uy lực của nó càng lớn. Đây là thứ đồ tốt. Tử Hàm, nàng mau luyện hóa nó đi.
Trương Tử Hàm nhíu nhíu mày, quả đoán nói: - Ta không cần, ta không thích khí tức này.
Dương Thiên Lôi nói: - Vậy nàng luyện hóa Thiên La Địa Võng đi.
Thiên La Địa Võng vốn đã được Dương Thiên Lôi luyện hóa, nhưng lại bị Thiên Âm Tán Nhân đoạt về, bị hắn luyện hóa trở lại rồi.
Nhưng hiện tại, Thiên Âm Tán Nhân đã trở về với cát bụi, Thiên La Địa Võng và tử Linh Phiên đã thành vật vô chủ, chỉ cần nhỏ máu tế luyện là được.
Trương Tử Hàm lại lần nữa cự tuyệt nói: - Thiên Lôi, hay là ngươi luyện hóa luôn đi. Ta có Thủy Nguyên Châu rồi, tạm thời không cần pháp bảo gì. Ngươi vẫn còn chưa có cái nào. - Được rồi, vậy lát nữa rồi nói, chúng ta trước tiên hảy vào trong động xem sao.
Dương Thiên Lôi cũng không miễn cưỡng, thu hồi hai món bảo vật, dẫn Trương Tử Hàm đi vào bên trong động.
Kết cấu của sơn động này khá phức tạp, hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng của hai người, ở giữa có một cái động lớn kéo thẳng sâu vào trong, càng đi vào bên trong, khí tức xung quanh càng âm trầm khủng bố, một lát sau đã đưa tay không thấy năm ngón, thỉnh thoảng còn thổi đến từng cơn âm phong khiến lông tóc người ta dựng hết cả lên.
Tuy Trương Tử Hàm đã thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên, nhưng nữ nhân trời sinh nhát gan, khiến nàng phải bám sát phía sau Dương Thiên Lôi.
Dọc theo đại động ngoằn ngoèo, đi thêm trăm mét nữa, bỗng nhiên trước mắt bừng sáng, phía trước xuất hiện những đóm sáng màu lam âm u, những đóm sáng này giống như lân quang, lúc sáng lúc tối, khiến Trương Tử Hàm sợ run cả người. - Đừng sợ, đã có thân thể thuần dương của ta ở đây, ngưu quỷ xà thần gì cũng đều phải tránh sang một bên, lão già kia đã chết rồi, còn sợ gì nữa?
Dương Thiên Lôi lớn tiếng nói, âm thanh hết sức mạnh mẽ, tràn ngập dương cương. Hiển nhiên hắn không chỉ muốn tỏ ra gan dạ với Trương Tử Hàm mà còn muốn lấy thêm can đảm cho mình.
Động huyệt âm trầm khủng bố như thế, Dương Thiên Lôi chỉ thấy có trong mấy bộ phim ma mà thôi. Tuy biết rõ Thiên Âm Tán Nhân đã chết, nhưng cái cảm giác rùng rợn này lại kích thích thần kinh của hai người.
Đúng lúc này, Lăng Hi nói trong đầu của Dương Thiên Lôi: - Đây là nơi thuần âm. - Nơi thuần âm? Nghĩa là sao?
Lăng Hi nhẹ giọng giải thích nói: - Số lượng lớn tử linh, u hồn, oán niệm, khí tà ác quanh năm suốt tháng bị giam cầm ở đây, khiến cho sinh khí ở nơi đây phải tan đi hết, trở thành nơi thuần âm, sinh linh bình thường tiến vào sẽ bị âm tà nhập thể, mất đi bản tính. Bất quá, người luyện ma công bẩm sinh tà ác tiến vào thì ngược lại là thánh địa tu luyện.
- Âm khí nơi này quá nặng, chí ít cũng đã tích lũy mấy nghìn năm. Nhất định có cao nhân tà đạo đã từng ẩn tu ở đây, cẩn thận một chút, ngươi tiếp tục thâm nhập xem sao, nguyên thần của ta vừa rồi tiêu hao quá nhiều, có thể không xuất hiện trong một khoảng thời gian, ngươi nhớ kỹ phải ăn nhiều đan dược một chút, ta cần hấp thu năng lượng.
Dương Thiên Lôi nhịn không được rùn mình một cái rồi nói: - Ặc.... Được rồi, nàng cứ hấp thu, sớm ngày khôi phục.
Nhân cơ hội này, tiểu linh thú vội vàng nói: - Chủ nhân, cho Tiểu Bạch đi ra? Tiểu Bạch vừa cũng tiêu hao năng lượng nghiêm trọng, đang đói bụng...
Dương Thiên Lôi nhẹ giọng nói: - Lúc trở về sẽ cho ngươi ăn đan dược, hiện tại phải ngoan ngoãn ở lại trong đó.
Lần này hiếm hoi lắm mới không thấy hắn mắng tiểu tử kia.
Một lát sau, hai người liền đi tới chỗ lân hoả đang lấp loé, không ngờ ở đây lại xuất hiện hai lối đi. - Hu hu hu...
Lại một trận âm phong từ hai cửa hang của hai lối đi thổi tới, mang theo tiếng hu hu, giống như tiếng khóc của nữ nhân, khiến Trương Tử Hàm nhịn không được nhìn về phía Dương Thiên Lôi. - A!
Khi Trương Tử Hàm nhìn thấy gương mặt của Dương Thiên Lôi liền thét lên một tiếng chói tai.
Dương Thiên Lôi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, bị Trương Tử Hàm doạ đến nỗi da đầu tê dại.
Toàn thân Trương Tử Hàm run rẩy nói: - Thiên Lôi... Chúng ta... Chúng ta trở về đi, ở đây... Ta sợ.
Dương Thiên Lôi trầm giọng nói: - Có ta ở đây, đừng sợ. Nàng dùng niệm lực bày kết giới quanh thân người, có thể sẽ tốt hơn một chút. Đây chỉ là tử khí nồng nặc hơn một chút, không sao cả.
Hắn vội xua đi mấy cảnh tượng đáng sợ trong mấy bộ phim kinh dị kia, tâm thần liền kiên định trở lại. - Uh.
Trương Tử Hàm đáp một tiếng, bày bố niệm lực khắp thân người, quả nhiên cảm thấy tốt hơn rất nhiều, nàng nói: - Có hai con đường, chúng ta... Đi thế nào? - Ta xem xem. Nguồn: http://truyenfull.vn
Dương Thiên Lôi vừa nói vừa tỉ mỉ quan sát hai cái cái động khẩu kia, căn cứ vào vết tích trên động khẩu đoán: - Trước tiên đi bên trái. Bên này lão già kia hẳn là thường ra vào. - Uh.
Hai người lại men theo huyệt động đi sâu thêm mấy chục thước nữa, cuối cùng nhìn thấy một quầng sáng mà đỏ rực, cảm giác âm trầm xung quanh dường như cũng ít đi rất nhiều. Chỉ là, khi hai người đi đến nơi phát ra ánh sáng đỏ đó, Trương Tử Hàm lại thét lên một tiếng chói tai, còn Dương Thiên Lôi lại chấn động mở trừng trừng hai mắt, nhìn cảnh tượng không thể tin tượng ở trước mắt.
Đây là đáy động, một không gian hình tròn với người phương viên năm trượng.
Ánh sáng màu đỏ được tỏa ra từ một viên Dạ Tinh Thạch đỏ tươi trên đỉnh động.
Chỗ sâu trong cùng đối diện với cửa động, sát trong vách động có đặt một cái giường lớn có chiều rộng ba thước, đồ dùng trên giường đầy đủ mọi thứ. Hai bên mép giường có đặt vô số đồ vật có hình thu kỳ quái, Dương Thiên Lôi có biết một số thứ, Trương Tử Hàm thì hoàn toàn không nhận ra, chỉ là khi nhìn thấy các hình ảnh trên vách động, hai người liền hiểu rõ mấy đạo cụ kia dùng để làm gì.
Trương Tử Hàm đỏ mặt xấu hổ, nhưng trong lòng lại càng phẫn nộ và sợ hãi, nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được, nếu như Dương Thiên Lôi và nàng không có đột phá, ngược lại bị lão giả kia bắt được, nàng sẽ phải đối mặt với tình cảnh thế nào.
Hắn có chút háo sắc, hắn thừa nhận. Thấy mỹ nữ, hắn bình thường sẽ cho ra một số động tác mà con nít không được nhìn, hắn cũng thừa nhận. Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến, lại có một người tà ác đến mức biến thái như vậy.
Trên vách động kia là cái gì?
Là từng bức ảnh biến thái đến cực điểm.
Trông rất sống động.
Không phải kỹ năng hội hoạ tinh thâm thế nào, mà là... Bản thân những bức hình lại... dùng thể xác thật của thiếu nữ để chế thành
Đó là sinh mệnh của những cô gái trẻ.
Không thể nghi ngờ, những thiếu nữ nà bị chết thê thảm đến không thể chết lại được nữa, hiển nhiên là bị lão già kia chà đạp đến chết, nhưng sau khi các nàng chết, lão già này ngay cả thi thể của các nàng cũng không buông tha, ngược lại dùng bí pháp khiến thi thể các nàng được giữ cho không bị thối rửa, chế thành bích hoạ.
Thân thể loã lồ của họ được xếp thành các tư thế kỳ quái, biểu tình của mỗi người mỗi khác, nhưng đều bị là sự phẫn nộ, kinh hoàng, bất cam, khuất nhục và tuyệt vọng.
Máu tươi đọng lại giữa hai chân, và cả những nụ hoa chưa hé nở, đều đủ để chứng minh sự ngây thơ và thuần khiết của các nàng.
Dương Thiên Lôi không phải anh hùng, cũng không phải người lương thiện.
Hắn không có lòng trừ bạo an dân, cũng không có khí tiết cao thượng quên mình vì người khác!
Nhưng lúc này, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn nổi cơn lửa giận bừng bừng.