Chỉ có cảm giác đè ép này, mới khiến cho Dương Thiên Lôi cùng Tiêu Như Mộng chế trụ được dục hỏa thiêu đốt hừng hừng trong người. - Mộng Mộng...
Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi đột nhiên rời khỏi bờ môi của Tiêu Như Mộng, thanh âm mang theo một tia run rẩy nói. - Gì..?
Tiêu Như Mộng mê ly đáp lại một tiếng. - Chúng ta cởi y phục ra đi...
Dương Thiên Lôi chưa từng có cảm giác, một tầng đạo bào mọng này lại chán ghét đến như vậy. Quả thực không khác gì một con ruồi vo ve quanh tai, hận không thể lập tức xé nó thành mảnh vụn.. - Đừng...Đừng mà...
Tiêu Như Mộng bỗng nhiên xoay người đem Dương Thiên Lôi ôm vào trong lòng, không ngờ chủ động phong bế miệng Dương Thiên Lôi, điên cuồng hôn hít Dương Thiên Lôi, hơn nữa còn học theo Dương Thiên Lôi, bắt đầu hôn lên mi mắt, lỗ tai, sau tai, cổ.
Hô hấp của hai người càng ngày càng trở nên nặng nề, thân thể cũng càng ngày càng nóng, nhưng hai người vẫn chỉ có hai nửa thân trên áp chặt vào nhau, nửa thân dưới là cấm kỵ của Tiêu Như Mộng, Dương Thiên Lôi không dám chạm vào, Tiêu Như Mộng bất cứ lúc nào, thủy chung đều bảo trì cảnh giác. - Thiên Lôi, khởi động đi.
Trong lúc Dương Thiên Lôi không nhịn được mà lựa chọn phương thức bạo lực mà hủy diệt đạo bào, Tiêu Như Mộng lại cố ngăn cơn vọng động của Dương Thiên Lôi lại, dùng thanh âm run rẩy nói. Nói xong, nàng trực tiếp tế xuất ra vô số đan dược tăng cường pháp lực hóa thành một đạo trường tuyến, tiến vào trong miệng Dương Thiên Lôi, đợi Dương Thiên Lôi hoàn toàn nuốt vào, nàng trực tiếp đem môi xinh của mình áp chặt vào miệng Dương Thiên Lôi.
Trong phút chốc, từng đạo kinh văn màu vàng huyền ảo lại hiện ra trong não hải Tiêu Như Mộng, dưới sự dẫn dắt của nàng, não hải Dương Thiên Lôi nhất thời ong lên một tiếng, hai tay họ lần nữa nắm lại với nhau, hổ khẩu nối liền, hai tay còn lại đè chặt lên mệnh môn đối phương, chẳng qua bởi vì hai môi hai lưỡi quấn chặt lấy nhau, lúc này lại tạo thành một vòng tuần hoàn khác trước, nhưng lại thần diệu hơn nhiều…
Hình tượng Long Hổ giao hối lại một lần nữa hiện lên phía trên đầu cả hai, hai đạo hư ảnh này tựa hồ như càng trở nên rõ ràng hơn một chút…
Dục hỏa đang thiêu đốt trong cơ thể hai người dưới tình huống tâm linh giao hòa này dần dần bị thối luyện tan biến hết, biến thành một cổ ôn tình nhàn nhạt.
…
Nháy mắt đã qua năm ngày sau. Phá Lãng Hào rốt cuộc cũng đã tới được chỗ lịch luyện thứ hai, cũng thoát ra khỏi vùng trời âm u hôn ám, nắng nóng như lửa, biển rộng trời xanh bao la.
Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng tu luyện không ngừng trong năm ngày này, hai người cũng không nhớ rõ đã trải qua bao nhiêu lần đau khổ cùng bao nhiêu lần tu luyện. Tóm lại, thời gian dành cho cả hai người càng lúc càng ít, thời gian lên đỉnh càng ngày càng rút ngắn. Bất luận là ai cũng không chịu nổi một chút khiêu khích này. Chưa đầy một phút đồng hồ đã phải tiếp tục vận khởi « Âm Dương Niết Bàn kinh » ...
Trong quãng thời gian này, Lâm Tâm Di cũng truyền tới mấy đạo Thông Tấn phù, tiếc là Dương Thiên Lôi ngay từ đầu đã hoàn toàn không có thời giờ ngó tới nàng, chẳng qua tiểu nha đầu này cũng không hề tức giận, chỉ cho là Dương Thiên Lôi đang bế quan tu luyện, tới lúc lịch luyện tự nhiên sẽ xuất quan ra ngoài. - Hô~~~~
Thở ra một hơi thật dài, Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng có cảm giác chính xác về thời gian lúc này, cảm ứng được còn một canh giờ nữa là đã được đủ năm ngày, sau khi tu luyện xong « Âm Dương Niết Bàn kinh » một lần nữa, song song như hai tia chớp nhảy xuống giường, đồng loạt chạy về phía bồn tắm.
Đạo bào sau lưng hai người cũng rách thành lổ lớn lổ nhỏ, hiển nhiên là trong lúc hai người kìm nén không được mà xé rách. - Ngươi trước?
Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt dạt dào tình ý, lại đồng loạt nói cùng một lúc. - Cùng nhau?
Dương Thiên Lôi lại nói. - Cứ mơ đi!
Thân hình Tiêu Như Mộng nhoáng lên một cái đã lao vọt về phía bồn tắm. Trong lúc này dung quang của nàng càng thêm kinh diễm, nét mỹ lệ tản mác khắp nơi nơi.
Dương Thiên Lôi nhìn bóng lưng đã lộ ra da thịt trắng muốt của Tiêu Như Mộng vọt vào trong phòng tắm, phải hít mấy hơi thật sâu mới khiến tiểu đệ đệ càng lúc càng dễ dàng xao động kia bình phục, lại đem tinh thần dung nhập vào trong đan điền, cảm ứng Kim Đan lúc này đã lớn hơn gấp đôi. - Lợi hại, thật là lợi hại… Cho dù nuốt vào vô số đan dược tăng lên pháp lực, nhưng cứ xem tốc con mẹ nó độ này, ca còn phải chịu theo pháp tắc thời gian làm gì? Đáng tiếc… Nếu như sư phụ chịu gác chấp niệm trong lòng qua một bên, chân chính linh nhục giao hòa với ta… Chắc là sẽ nhanh hơn a?
Dương Thiên Lôi trong lòng có chút khiếp sợ cùng với hưng phấn, thầm nghĩ.
Cứ theo tốc độ này mà nói… Dương Thiên Lôi có thể khẳng định là chỉ chưa đầy một tháng, hơn nửa căn bản dưới tình huống không cần pháp tắc thời gian, hắn cũng có thể đem Khí Hải Hạ Đan của Lục Cấp Tiên Thiên thôi luyện tới cảnh giới viên mãn, dựa theo hành trình sắp xếp sẵn của Phá Lãng Hào, trong lần lịch luyện thứ hai này, hắn hoàn toàn có thể lĩnh ngộ chướng bích.
Thu hồi tâm thần xong, Dương Thiên Lôi lấy ra Thông Tấn phù của Lâm Tâm Di, tin tức trong đó hiển nhiên đã thay đổi qua rất nhiều lần. Trong quá trình tu luyện cùng với Tiêu Như Mộng, Dương Thiên Lôi cho dù không cách nào phân thân, nhưng vẫn cảm ứng được dao động của Thông Tấn phù.
Chỉ cần Thông Tấn phù chưa được mở ra đọc mà nói, liền sẽ không mất đi tác dụng. Mỗi lần đối phương truyền tấn một lần, tin tức trong đó sẽ lại thay đổi một lần.
Cho nên, trong nháy mắt Dương Thiên Lôi mổ ra, nhất thời liền nghe được thanh âm nũng nịu phảng phất mang theo một tia u oán của Lâm Tâm Di: - Thúc thúc, ngươi còn đang tu luyện sao? Nhân gia muốn đi chơi với ngươi… - Đi mà…
Tiểu đệ đệ vừa mới bị kìm xuống của Dương Thiên Lôi nghe thấy giọng nói nũng nịu tràn đầy hấp dẫn này của Lâm Tâm Di, nhất thời liền lần nữa ngẩng cao đầu. Khiến cho người anh em này căm hận không thể lập tức triệu kiến, xử lý ngay tại chỗ, thõa mãn khát khao của tiểu đệ đệ. Về mặt tinh thần, ít nhất Dương Thiên Lôi lúc này cũng không cho là hắn và Lâm Tâm Di có tình cảm cái gì cả. - Không được, nếu như bị sư phụ phát hiện ra, ca sợ rằng… thực sự bị biến thành giống động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ rồi…
Dương Thiên Lôi buồn bực nghĩ thầm. Vội vàng đem tinh thần sáp nhập vào trong Thanh Tĩnh Lưu Ly bình, dùng thần quang ngũ sắc tinh khiết cùng với những những tiếng Phạn âm cổ xưa mênh mang tưởng chừng vĩnh viễn không bao giờ ngừng, khiến dục niệm ăn sâu vào tận xương tủy của hắn trở nên thanh tịnh trở lại.
Ngay lúc Dương Thiên Lôi tiến vào trong Thanh Tĩnh Lưu Ly bình, Tiểu Bạch và Lang Hi đã vào trong tầng sâu tu luyện. Dương Thiên Lôi có mục đích mà đến, nhưng cũng không dám đối diện với Lăng Hi hoàn mỹ không tỳ vết kia, hắn sợ bản thân mình không kìm được lại bắt đầu sàm sỡ Lăng Hi đang tu luyện… vậy thì đúng là chết mất.
Sau khi chậm rãi ngồi xếp bằng xuống, Dương Thiên Lôi thu liễm tinh thần, đem tất cả tinh thần dung nhập vào trong Phạn âm, đồng thời trong lòng lặng lẽ tụng Lục Tự Chân Ngôn. Mấy phút say, rốt cuộc cũng bình phục được rung động trong lòng, vội vàng quay lại bản thể. - Tiểu Thiên, ngươi đang làm gì đó?
Dương Thiên Lôi vừa ra ngoài liền nhất thời thấy được Tiêu Như Mộng một thân chính khí, đang dùng vẻ mặt tò mò chăm chú nhìn mình. - Ách… Niệm kinh. Ca muốn hàng phục tâm ma… Đáng tiếc… Mộng Mộng, tâm ma của ta càng ngày càng lớn mạnh rồi…
Dương Thiên Lôi nói.
Tiêu Như Mộng nhíu nhíu mày, cũng không biết trả lời thế nào, dù sao tâm ma cũng là do nàng gieo xuống, mà trạng thái lúc này của hai người… - Thôi đi tắm rửa đi, lập tức tới lúc lịch luyện rồi.
Tiêu Như Mộng dịu dàng nói. - Ừm.
Dương Thiên Lôi đáp một tiếng, liền xong vào trong phòng tắm, khiến Dương Thiên Lôi kinh ngạc chính là, nước trong hồ vốn nóng hổi, thế mà lúc này lại tản mác ra từng đợt khí tức băng hàn, cũng khiến cho hắn đỡ tốn công một chút. - Hắc hắc, xem ra sư phụ so với ta cũng không khá hơn chút nào a…
… - Các vị tiên sinh, các vị nữ sĩ, Phá Lãng Hào đã tới khu vực lịch luyện thứ hai, xin tập hợp lại trên boong tàu.
Dương Thiên Lôi vừa từ trong bồn nước lạnh lẽo như băng bước ra không bao lâu, Khuếch Âm khí liền truyền ra một giọng nữ nhu hòa. - Mộng Mộng, ngươi thôi luyện thanh Kinh Lôi kiếm này đi.
Dương Thiên Lôi vội vàng lấy ra Kinh Lôi kiếm mà Long Phá Lãng giao cho, đưa tới trước mặt Tiêu Như Mộng.
Tiêu Như Mộng khẽ do dự, liền nhận vào tay, sau khi chích máu tế luyện xong, hai người mới ra khỏi phòng, bước lên boong thuyền. - Tiêu huynh đệ! - Tiêu huynh đệ.- …
Dương Thiên Lôi vừa có mặt trên boong thuyền, nhất thời vô số Tu Luyện Giả liền nhiệt chào hỏi hắn, đồng thời hướng về phía Tiêu Như Mộng ở bên cạnh mà khẽ ôm quyền. Nguồn: http://truyenfull.vn
Dương Thiên Lôi mặt mày hớn hởn, rối rít ôm quyền đáp lễ với mọi người, động tác này, vẻ mặt này vô cùng mẫu mực , phảng phất cứ như minh tinh vậy, biểu hiện cực kỳ ngưu xoa (trâu bò). Tiêu Như Mộng chẳng qua chỉ khẽ ôm lấy cánh tay Dương Thiên Lôi, giống như một vị kiều thê ôn nhu hòa nhã, gương mặt khuynh quốc khuynh thành tản mác ra vẻ mỹ lệ kinh nhân, so với mấy ngày trước, dường như càng thêm động lòng người. - Thúc thúc, a di…
Đúng lúc này, gương mặt nhỏ nhắn khả ái của Lâm Tâm Di thoáng hiện lên nét hưng phấn, nhanh như một tia chớp từ trong đám người chạy ra trước mặt Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng, khuôn mặt đỏ bừng trông hết sức đáng yêu, giống một cô bé ngây thơ vậy, không có chút câu nệ nào, liền thân mật ôm lấy cánh tay kia của Dương Thiên Lôi, bộ ngực nhỏ tròn trĩnh rất thoải mái mà quẹt qua quẹt lại qua cánh tay của Dương Thiên Lôi. - Khụ khụ…
Dương Thiên Lôi lúng túng ho khan một tiếng, nhìn thoáng qua Tiêu Như Mộng. Sắc mặt Tiêu Như Mộng vẫn như thường, trên mặt còn mang nụ cười mỉm thản nhiên, hướng về phía Lâm Tâm Di mà gật đầu. - Thúc thúc, a di, nhân gia có thể đi chung hướng với hai người không?
Lâm Tâm Di khẽ nghiêng mình, nhìn Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng mà nũng nịu hỏi. - Thúc thúc tạm thời không có đi lịch luyện, ngươi đi chung với a di có được không? Nhân tiện cũng có thể chiếu ứng cho nhau.
Dương Thiên Lôi dùng thanh âm cao vút mà nói.
Hắn cũng không để ý tới, Bộ Hàn Tinh và Bách Lý Thiên Thiên hoàn toàn bị cô lập ở trên boong thuyền trong mắt đang hiện lên hận ý cùng với sự ganh tỵ nồng đậm mà nhìn chăm chú về phía hắn, Tiêu Như Mộng cùng với Lâm Tâm Di.
Yến hội kia được cử hành đặc biệt dành cho Dương Thiên Lôi, hai người tất nhiên là biết, nhưng khiến hai người họ phẫn nộ chính là Long Phá Lãng không hề muốn mời họ đến, hơn nữa, thành viên trên khắp Phá Lãng Hào vốn cung kính dị thường với họ, lúc này nhìn thấy họ thì cứ như nhìn người xa lạ, ngay cả ánh mắt của nhân viên phục vụ ở Ngũ lâu cũng trở nên quái dị. Cảm giác như vậy, khiến hai người này cảm thấy nhục nhã cực độ.
Hết thảy những thứ này đều do Dương Thiên Lôi gây ra.
Nhất là Bách Lý Thiên Thiên, thấy Dương Thiên Lôi tay ôm tay ấp, bộ dáng mọi người lại cứ như xem hắn là Thần vậy, không nhịn được mà giận sôi lên. Còn Bộ Hàn Tinh thì vẫn ghen ghét cùng với phẫn hận mãnh liệt với Dương Thiên Lôi.
Như lúc này, cho dù cả hai người có ngu cũng không ngốc, cũng không dám làm gì, đồng thời, cũng không có năng lực làm như vậy. - A? Thúc thúc… Ngươi không đi sao…
Ánh mắt vui vẻ của Lâm Tâm Di nhất thời chuyển thành thất vọng, dẩu môi lên nói: - Vậy nhân gia đi với a di sao… - Tiểu Thiên, hay là… Ta cũng không đi lịch luyện, cùng ngươi tu luyện nữa vậy?
Nghe Dương Thiên Lôi nói, Tiêu Như Mộng nhất thời ý thức được lúc này Dương Thiên Lôi còn chưa luyện tới cảnh giới Lục cấp Tiên Thiên đỉnh phong, liền truyền âm sang. - Không cần. Ngươi đi lịch luyện là được rồi. Nếu không ca cũng không dám đảm bảo có thể kìm được mà không ăn ngươi hay không… Yên tâm, Mộng Mộng, không có ngươi ở đây ta sẽ tu luyện một loại công pháp khác. Hiệu quả không kém hơn đâu. - Nha.
Tiêu Như Mộng đáp một tiếng, khóe miệng khẽ cong lên thành nụ cười mỉm, thần sắc không đổi mà tiếp tục truyền âm, nói: - Thoải mái không? - Cái gì?
Dương Thiên Lôi có chút kỳ quái, hỏi. - Cánh tay kia của ngươi. - Ách… Ca đã phong bế lục cảm, mặc dù không có cảm giác gì, nhưng ca có thể khẳng định, tuyệt đối không hề thoải mái giống như của Mông Mộng đâu… - Phi.
Tiêu Như Mộng truyền âm khẽ gắt lên một cái, liền không thèm để ý tới Dương Thiên Lôi nữa, nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ: Phong bế lục cảm? Vậy mà còn cọ qua cọ lại… Tính lừa ai vậy?
- Các vị tiên sinh, các vị nữ sĩ, khu vực lịch luyện lần này có phạm vi một vạn năm ngàn lý, trong phạm vi độ sâu 5000m trở lên thích hợp cho Thất cấp Tiên Thiên lịch luyện, từ 5000m tới một vạn m thích hợp cho Bát cấp Tiên Thiên lịch luyện. Bây giờ sẽ mở kết giởi Phá Lãng Hào, xin các đại gia chú ý an toàn, thời gian ngừng ở đây là mười ngày, chúc các ngươi đột phá chướng bích, thắng lợi trở về.
Theo giọng nói nhu hòa phát ra từ Khuếch Âm khí, chín tầng kết giới trên Phá Lãng Hào phóng ra từng đạo quang hoa sáng chói mắt, cuối cùng cũng mở ra lần nữa.