Huyền Thiên

Chương 352: Ý nghĩ




Lẽ ra, quan hệ lúc này giữa nàng và Dương Thiên Lôi, cùng với động tác giữa hai người tựa hồ đã không khác gì tình cảnh khi làm chuyện đó chút nào, Tiêu Như Mộng bất luận thế nào thì hẳn phải sớm thoát khỏi cái bóng ma quá khứ kia rồi mới đúng. Nhưng mà, ngay cả chính bản thân nàng cũng không hiểu được chuyện gì xảy ra, một khi nghĩ đến thực sự phải làm chuyện đó mà nói… sâu trong lòng nàng sẽ dấy lên một nỗi ám ảnh tuyệt đối, sợ hãi đến mức khiến nàng không cách nào tiếp nhận.

Phảng phất cứ như chỉ cần nàng thật sự phát sinh chuyện kia, thì so với tử vong càng kinh khủng hơn mấy lần vậy.

Đây là bóng ma khắc sâu vào trong nội tâm. Bóng ma mà nàng không cách nào tiêu trừ được.

- Không có… Mộng Mộng, nàng ta chẳng qua chỉ giúp ta giải quyết một chút vấn đề…

Thấy vẻ mặt Tiêu Như Mộng, Dương Thiên Lôi hơi kinh hãi, vội đem Tiêu Như Mộng ôm vào trong ngực, nói:

- Đừng sợ, không phải như ngươi nghĩ tới đâu…

- Không, Thiên Lôi, ta… Ta không phải nghĩ tới nàng… Là chuyện của ta.

Giọng nói Tiêu Như Mộng mang theo một chút run rẩy, sau khi ổn định tâm tình của mình, mãi tới khi sắc mặt trở lại bình thường mới ngẩng đầu lên nhìn Dương Thiên Lôi, hỏi:

- Nàng làm sao giúp ngươi giải quyết được?

- Khụ khụ… Cái này…

Ánh mắt Dương Thiên Lôi nhịn không được mà nhìn về phía đôi môi hồng xinh xắn tràn đầy hấp dẫn của Tiêu Như Mộng, trong lòng thế mà xuất hiện tầng tầng rung động.

- Nói cho ta biết đi, ta cũng có thể giúp ngươi giải quyết, chỉ cần không phải cái gì khó… Dĩ nhiên cũng chỉ trong thời gian chúng ta lịch luyện này mà thôi…

Tiêu Như Mộng khẽ do dự, sau đó rốt cuộc cũng có lấy hết dũng khí mà nói.

Nàng cũng không biết, giờ phút này tình cảm trong lòng nàng đã vượt ra khỏi sự khống chế của nàng, cho dù hai người thật sự kết thúc lần lịch luyện này, cũng không giả trang thành đạo lữ nữa, nàng còn có thể xem Dương Thiên Lôi là đồ đệ nữa hay sao?

- Mộng Mộng… Ngươi nói thật?

Mắt Dương Thiên Lôi nhất thời lấp lóe hai đạo tinh quang, hưng phấn dị thường mà hỏi lại.

- Ừm.

Tiêu Như Mộng kiên định gật gật đầu.

- Đây là ngươi nói đấy nhé… Mộng Mộng, ngươi không nên đổi ý!

- Sẽ không… Sư phụ… Bây giờ là đạo lữ của ngươi… Cho dù không thể là đạo lữ chân chính của ngươi, nhưng trong thời gian này, sư phụ sẽ cố tận lực… thõa mãn… ngươi…

- Ha ha ha ha… Mộng Mộng thật tốt quá, chúng ta đi vào trong trước rồi nói!

Dương Thiên Lôi hưng phấn hô lên, trực tiếp bế Tiêu Như Mộng hoàn toàn xích lõa mà bước vào trong bồn tắm.

Ngưng mắt nhìn thân thể mềm mại gần như là hoàn mỹ của Tiêu Như Mộng tiến vào trong nước, Dương Thiên Lôi không nhịn được mà tiếp tục đưa tay mân mê đôi bờ ngực mềm mại săn chắc của nàng, Tiêu Như Mộng mặc dù giãy dụa mấy lần, nhưng cũng không cách nào ngăn cản. Mà vô sỉ hơn là, người anh em này lại cúi xuống, nhẹ nhàng mút hai cái lên hai hạt đậu hồng nho nhỏ, khiến Tiêu Như Mộng trúng chiêu liền hét lên hai tiếng chói tai, quơ quơ đôi bàn tay trắng mịn như phần, người anh em này mới chịu bỏ qua.

- Nói mau, tiểu nha đầu kia rốt cuộc làm gì?

- Dùng chỗ này!

Dương Thiên Lôi bỗng nhiên đưa một ngón tay đặt trên bờ môi mềm của Tiêu Như Mộng, trên mặt mang theo vẻ cực kỳ hèn mọn mà nói.

- Két…

Trong lúc gương mặt nhỏ nhắn của Tiêu Như Mộng trở nên đỏ bừng, hai người chợt nghe bên ngoài phòng tắm truyền lại một tiếng mở cửa rất khẽ.

- Di? Thúc thúc, a di…….

Ngay sau đó, giọng nói ngây thơ của Lâm Tâm Di lại truyền đến.

Phản ứng đầu tiên của Tiêu Như Mộng chính là lập tức nhảy ra khỏi bồn tắm, mặc quần áo. Chẳng qua, thân thể của nàng vừa mới động, lại bị Dương Thiên Lôi kéo vào trong ngực, hai mắt người anh em này lóe lên quang mang hèn mọn, thấp giọng nói:

- Mộng Mộng, tiểu nha đầu kia đã nhìn thấy hết của ngươi rồi, hơn nữa còn nhìn thấy nhiều lần, chẳng lẽ nhìn thêm một lần cũng không được sao?

Tiêu Như Mộng lập tức sững sờ.

- Thúc thúc, a di… Các ngươi đang tắm sao?

Đúng lúc này, tiểu nha đầu đã điểm chân đến tới trước cửa phòng tắm, vừa nói, vừa đem tai dán chặt lên cửa phòng tắm.

- Két…

- A!!!

Khiến Lâm Tâm Di không nghĩ tới là, tai của nàng vừa mới áp vào trên cửa, cửa phòng tắm thế mà lại mở hẳn ra, làm cho nàng nhất thời sợ hãi đến mức kêu lên một tiếng, nhìn cũng không kịp nhìn liền xoay người né ra. Trong lúc hai người tu luyện, nàng hai mắt nhìn lén thì thôi, giờ phút này hai người đã thanh tỉnh, nàng cũng không còn có can đảm thưởng thức hình ảnh mê hoặc kia nữa.

Chẳng qua, thân hình của nàng còn chưa kịp động, một cổ niệm lực bàng bạc đã quán chú trên thân nàng, đồng thời giọng nói của Dương Thiên Lôi lại vang lên:

- Tiểu nha đầu, quay lại!

Lâm Tâm Di nhất thời giống như chuột gặp phải mèo, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức ửng hồng, bị niệm lực của Dương Thiên Lôi trực tiếp kéo vào trong phòng tắm.

Tiêu Như Mộng sớm đã đem thân thể của mình hụp vào trong nước, chỉ để lộ mỗi cái đầu ra thôi, nhưng gương mặt nhỏ nhắn khuynh quốc khuynh thành cũng không khác Lâm Tâm Di là mấy, đỏ ửng…

- Thúc thúc, a di… Các ngươi đang tắm, nhân gia vào đây ngượng lắm…

Lâm Tâm Di nhất thời đỏ mặt, nũng nịu nói.

Lâm Tâm Di còn chưa dứt lời, Tiêu Như Mộng cũng không nhịn được mà muốn ngăn cản Dương Thiên Lôi, để cho nàng ta ra ngoài trước.

Dù sao một câu "quay lại" của Dương Thiên Lôi đúng thực là tà ác quá mức.

Tiêu Như Mộng không cho là mình có dũng khí cùng với da mặt dày như vậy.

Nhưng Lâm Tâm Di vừa nói xong, Tiêu Như Mộng nhất thời "Giận" tới mức nhịn được nữa, ngươi ngượng ngùng? Nếu biết ngượng thì sao khi ngươi biết rõ hai người chúng ta đang song tu, vậy mà còn dám lẻn vào những ba lần, lần nào cũng phải nhìn ngắm một hồi lâu?

Dương Thiên Lôi cũng lặng im không nói, chẳng qua nụ cười trên mặt càng trở nên xấu xa, nói:

- Tiểu nha đầu, nói dối thì không phải là bé ngoan đâu nha, a di của ngươi giận lên thì làm sao bây giờ?

- A? A di…. Người giận nhân gia sao?

Lâm Tâm Di nhất thời cả kinh, vội vàng nói. Tiểu nha đầu cực kỳ thông minh, mặc dù nàng đã tiến được một bước lớn, nhưng nàng hiểu rõ nếu muốn tiếp tục ở bên cạnh Dương Thiên Lôi mà nói, một khi không được Tiêu Như Mộng tán thành thì tuyệt đối không thể nào, nàng cũng biết được vị trí của chính mình ở trong lòng Dương Lôi lúc này, căn bản không có khả năng chống lại Tiêu Như Mộng.

- Đúng vậy a, a di của ngươi nói ngươi nhìn thấy nàng hết rồi, giờ nàng phải nhìn lại thì mới được.

Giọng nói Dương Thiên Lôi tràn đầy tà ác, trong đầu đã hiện ra khung cảnh Tiêu Như Mộng và Lâm Tâm Di một lớn một nhỏ, hai mỹ nhân hoàn toàn xích lõa bị chính mình trái ôm phải ấp, bốn bình sữa trắng tinh tươm a, mặc cho hắn à há à há mân mê…

Tiêu Như Mộng ở trong nước hung hăng nhéo Dương Thiên Lôi một cái, chẳng qua lại không ngăn cản Dương Thiên Lôi. Đối với nàng mà nói, tựa hồ như phương pháp đích đáng nhất có thể cậy nhờ để xử lý sự khó xử, cũng chính là thấy Lâm Tâm Di trong trạng thái như vậy, bắt được nhược điểm tương đồng của nàng rồi mới có thể công bằng mà gặp nhau.

- A di… Nhìn…. Nhìn lại cái gì?

Lâm Tâm Di nhất thời thấp thỏm ngó chừng Tiêu Như Mộng mà hỏi.

- Ngươi nói thử xem?

Khóe miệng Dương Thiên Lôi lộ ra nụ cười tà ác. Nguồn: http://truyenfull.vn

- A!

Đúng lúc này, Lâm Tâm Di lần nữa kêu lên một tiếng sợ hãi, thân thể của nàng đã không tự chủ được mà bay lên không, trực tiếp rơi vào trong bồn tắm. Trong phút chốc, đạo bào đang mặc trên người liền ướt sũng, mà đạo bào ướt nhẹp lại dính sát vào da thịt, khiến thân thể mềm mại uyển chuyển của nàng lộ hết ra bên ngoài.

- Muốn khỏa thân thì đại gia khỏa thân, khỏa thân giúp cơ thể khỏe mạnh! Mộng Mộng, tới đây đi, chúng ta cùng nhau đem tiểu nha đầu lột sạch thành con dê trắng! Kha kha kha…..

Cùng lúc, Dương Thiên Lôi bỗng quay sang, đầy ý vị mà nói với Tiêu Như Mộng. Vừa nói, đồng thời ma trảo đã vừa hướng về phía Lâm Tâm Di.

- A thúc thuc… Không nên a… A di… ngươi sao cũng làm vậy…

Tiêu Như Mộng mặc dù ngàn vạn lần bối rối, nhưng đã đến nước này cũng chỉ còn cách hồ nháo theo Dương Thiên Lôi. Dĩ nhiên, quan trọng nhất là nàng cũng không còn cách nào nghiêm mặt, chỉ có thể dùng cách "hồ nháo" (càn quấy; quấy rối; làm liều; liều lĩnh; ẩu tả ) này mà giải quyết sự khó xử trong lòng.

- Ngươi thấy của a di rồi, a di dĩ nhiên muốn thấy ngược lại!

Tiêu Như Mộng mang theo một tia hờn dỗi, nũng nịu nói. Đôi bàn thay thon mềm nhỏ nhắn của nàng cũng bắt đầu tấn công Lâm Tâm Di.

Chỉ trong chốc lát, hai người hai mặt giáp công, Lâm Tâm Di liền biến thành bé dê trắng trần trụi, bất quá con dê trắng nhỏ này độ cởi mở khác xa so với Tiêu Như Mộng, mặc dù đã bị lột sạch trơn rồi mà vẫn không giấu mình trong bồn tắm, ngược lại còn đứng bên ngoài bồn, tận tình để lộ bộ ngực tròn đầy vun vút kia, quơ quơ móng vuốt nhỏ, đùa giỡn sờ loạn ngược lại Dương Thiên Lôi.

Tiêu Như Mộng thấy vậy liền kinh hồn táng đởm, mở to hai mắt mà nhìn. Nha đầu này nào có chút xíu xiu nào là ngượng ngùng? Mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, nhưng hai mắt tròn xoe lại lấp lánh vẻ hưng phấn.

Nhảy một cái, lại nhảy một cái, đôi thỏ trắng trước ngực đua nhau nhảy nhót, Tiêu Như Mộng thấy vậy xém ngất, kìm không được mà muốn tiến lên nhéo cả hai một cái. Đến cùng, kẻ ngượng ngùng nhất hóa ra lại chính là nàng.

Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi đang đại chiến cùng với Lâm Tâm Di, khóe miệng bỗng nhiên cong lên thành một nụ cười mỉm, ma trảo bỗng lại đưa về phía Tiêu Như Mộng đang ngơ ngác, trực tiếp bắt gọn bộ ngực nàng.

- A!

Tiêu Như Mộng thốt lên một tiếng hoảng hốt.

Đến đây, phòng tắm biến thành chiến trường hỗn chiến giữa ba người, cuối cùng, Dương Thiên Lôi vô sỉ rốt cuộc cũng chạm trúng chỗ mấu chốt của hai nàng, khiến hai nàng quay sang cùng chung một chiến tuyến, lấy hai địch một.

Nhưng, dù có vậy thì hai nàng vẫn không phải là đối thủ của một mình Dương Thiên Lôi.

Chẳng qua, cuối cùng khiến cho Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng hoàn toàn câm lặng, khiến Dương Thiên Lôi phải nhận thua chính là, tiểu nha đầu thế mà lại làm cho Tiêu Như Mộng mặt đỏ tới mang tai, trực tiếp tung ra đòn sát thủ, dùng đôi môi mềm mại xinh xắn và nhỏ nhắn hồng hào của nàng, một miệng cắn trúng chỗ yếu hại của người khác!

- Thúc thúc, ngươi còn không đàng hoàng nữa, nhân gia sẽ cắn đứt đó….

Một câu nói nũng nịu của Lâm Tâm Di mang theo một trận âm khí hội tụ, cuối cùng cũng kiểm kê lại nhân số thương vong, kết thúc trận chiến tràn đầy hương diễm và mây mù.

Ánh mặt trời lóng lánh như ngọc, chiếu nghiêng lên đám người đã đứng chật cả boong thuyền.

Từng đoàn Tu Luyện Giả tụm ba tụm năm một chỗ, cười nói bàn tán đầy lý thú về thu hoạch của lần lịch luyện này. Như trước cũng vẫn có một số Tu Luyện Giả mặt đầy mây đen cùng lo lắng, hiển nhiên bọn họ có người quen, sau một đêm chờ đợi mà vẫn chưa có thấy trở lại Phá Lãng Hào.

Tu Luyện Giả có cảnh giới Tiên Thiên cấp năm trở lên có cảm giác rất chính xác về thời gian. Ngày hôm qua cũng là hạn chót của lần lịch luyện thứ hai này. Trên căn bản, tất cả Tu Luyện Giả đều đã trở về từ tối hôm qua. Đến lúc này, qua suốt một đem mà vẫn chưa trở lại thì cũng chỉ có một khả năng, đó là đã táng thân trong lần lịch luyện này.

Ba người sau khi ăn mặc chỉnh tề, cùng đi lên boong thuyền.

Dương Thiên Lôi thần thanh khí sảng, vô cùng đắc chí, có thể giải quyết hai nàng nhanh như vậy, vấn đề này người anh em này tất nhiên không hề có lý do nào để mà mất hứng. Huống chi, giờ phút này hắn đã không còn phụ thuộc vào ước chế của chướng bích cảnh giới nữa?

Tiên Thiên cấp chín, cho dù với thể chất biến thái của hắn mà nói thì cũng phải cần cố gắng trong một thời gian rất dài mới đạt được, nhưng Dương Thiên Lôi tin tưởng, có sự tương trợ khi song tu với Tiêu Như Mộng, mặc dù ở trên Phá Lãng Hào không thể khởi động pháp tắc thời gian, thì cũng không ảnh hưởng tới tiến cảnh của hắn là bao. Một khi chấm dứt lịch luyện, hắn quay lại Trảm Không Kiếm phái hoặc là Vu gia bảo, khởi động pháp tắc thời gian, vậy thì rất nhanh hắn liền có thể tấn thăng tới Tiên Thiên cấp chín.

Không thể không nói, áp lực từ ước chiến hai năm sau lúc này đã giảm đi rất nhiều. Thương Huyền Bác có hy vọng tấn cấp Thần Đạo, hắn cũng đồng dạng có hy vọng! Khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn lại rất nhiều, rất nhiều.

- Tiêu huynh đệ!

Dương Thiên Lôi cùng với Tiêu Như Mộng, Lâm Tâm Di ở hai bên trái phải vừa mới lên tới boong thuyền, nhất thời dẫn đến sự chú ý của mọi người.

Dương Thiên Lôi mang nụ cười trên mặt, khẽ gật đầu với mọi người, mặc dù ngoài mặt nhìn không có gì khác thường, nhưng trong lòng người anh em này phi thường có ý vị. Không có biện pháp, danh nhân mà, tự nhiên phải có giác ngộ của danh nhân, hắn dĩ nhiên là phải mang phong độ của một "Danh nhân" rồi.

Huống chi bên cạnh người anh em này còn có một vị mỹ nữ xinh như tiên tử hạ phàm là Tiêu Như Mộng đây phụng bồi, bên kia còn có một cô bé khả ái đáng yêu tới cực điểm, còn có bối phận cực kỳ cao là Lâm Tâm Di!

Không muốn trở thành tiêu điểm của mọi người, đúng là không có khả năng.

Tiêu Như Mộng chẳng qua cũng chỉ nhẹ nhàng ôm lấy tay Dương Thiên Lôi, mà Lâm Tâm Di thì cứ như keo dính vậy, dính sát trên cánh tay của Dương Thiên Lôi, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. lấp lánh ánh sáng của nét hưng phấn, ngọt ngào và mê người.