Càng khôi hài chính là, toàn bộ lớp học có hơn hai mươi nữ sinh, dĩ nhiên có tới hơn mười người báo cáo tới kỳ sinh lý, gần nửa nam sinh thì biết thành người bệnh thận yếu…
Càng ngưu xoa hơn nữa chính là, đi đi lại lại, thừa dịp ánh mắt của huấn luyện viên dời đi chỗ khác, ba một tiếng "té xỉu" rồi.
Những biện pháp muôn hình vạn trạng của những đệ tử con nhà giàu này khiến Dương Thiên Lôi mở rộng đầu óc, hắn đã từng trải nghiệm qua quân huấn, đâu có khoa trương tới mức này?
Khuôn mặt của huấn luyện viên đã tái rồi, nếu như là tân binh, đã sớm dùng chân dùng tay nói chuyện, nhưng bọn họ không phải. Tuy rằng cấp trên đã từng nói qua, những học này quân huấn lần ày tuyệt đại đa số đều là nhị thế tổ, đời nhà giàu thứ hai, ăn chơi trác táng, sẽ rất khó thu thập, thế nhưng không nghĩ tới đạt trình độ này. Bất quá, hắn cũng không cấp bác, mấy vấn đề đau đầu này, hắn không thể miệt mài theo đuổi.
Không có biện pháp, nữ sinh nói là đến kỳ sinh lý rồi, hoặc là tới lúc buồn đi vệ sinh, hắn chung quy không thể cùng tới WC kiểm tra đúng không?
Chỉ có thể giao cho trường học tự mình xử lý, bằng không quân huấn này căn bản không thể triển khai.
Gần sáu mươi học sinh, hiện tại có thể bảo trì tiếp tục huấn luyện ngay cả hai mươi người cung không tới, huấn luyện cái gì?
Những lớp khác cũng có tình huống không sai biệt lắm.
…
Đêm đó, huấn luyện viên mặt lạnh cầm văn kiện quyết định của trường học, lần lượt tới từng phòng một đọc rõ ràng, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Đến kỳ sinh lý? Được, dẫn tới chỗ lão sư nữ tự mình kiểm tra, người nói dối, đuổi học!
Vội vàng đi tiểu? Được, trước khi bắt đầu huấn luyện phải tự giải quyết tốt, bằng không mang nước tiểu huấn luyện tiếp!
Cảm mạo nóng đầu, bị bệnh? Được, lập tức tới y viện của quân đội kiểm tra toàn bộ, người giả bệnh, đuổi học!
… - Uy, cảm giác ngày hôm nay thế nào?
Không để ý tới tiếng than trời trách đất ngất thời khắp nơi, Dương Thiên Lôi thừa dịp trước khi đi ngủ, gọi điện thoại cho Lý Tuyết. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nghe được thanh âm của Dương Thiên Lôi, trên khuôn mặt thanhtú của Lý Tuyết để lộ một tia mỉm cười ngọt ngào: - Uhm, rất tốt, trường học an bài chị đảm nhiệm khóa tiếng Anh năm nhất, hai ban, tổng cộng 11 giờ dạy dọc, còn có 2 giờ dạy học phù đạo! - Nhẹ nhàng như vậy? Em nhớ các lão sư thời trung học rất bề bộn nhiều việc a… - Chị là lão sư mới, vẫn còn đang trong thời kỳ thực tập, phỏng chừng là trường học sợ chị không lo liệu hết được…
Lý Tuyết nói. - Tuyết tỷ là ưu tú nhất, sao có khả năng không lo liệu hết? Được rồi… Tuyết tỷ, có thu được hoa sao?
Dương Thiên Lôi dò hỏi, nguyên lai trong nhật ký, Lý Tuyết trong ngày đầu tiên tới trường nhận công tác đã thu được một bó hoa hồng trắng suốt ba năm như một gửi tới, nhưng chưa từng tiếp nhận qua. Mà ngày hôm nay Chu Vĩ Đào đã chết, nàng còn có thể thu được sao? - Hoa? Hoa gì?
Lý Tuyết nghi hoặc một lúc, nhất thời có chút kinh hỉ nói: - Em… Em gửi hoa cho chị rồi? Vì sao chị không nhận được? - Khụ khụ…
Dương Thiên Lôi nhất thời toát mồ hôi, vội vàng nói: - Em quên rồi, định chính là ngày mai… Được rồi, chúng em bắt đầu giờ ngủ rồi. Chị cũng nghỉ ngơi sớm. - Chỉ được gửi một lần, sau này không được phép lãng phí… Tạm biệt…
Lý Tuyết nở nụ cười ngọt ngào, ngốc ngốc hồ hồ nhìn điện thoại, hoa có lẽ chỉ là hoa bình thường, nhưng người khác nhau, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Đã từng vô số lần nhận được hoa từ Chu Vĩ Đào, thế nhưng chỉ là gây cho nàng áp lực mà thôi. Mà hiện tại mặc dù chưa thu được, nhưng lại khiến lòng của nàng tràn ngập ngọt ngào vui vẻ.
… - Tút… Tút…
Lý Hàn Mai đang trong bồn tắm nước nóng, vẻ mặt thản nhiên tự đắc và thích ý, nghe được điện thoại chuyên dụng truyền tới tiếng chuông, khẽ nhíu mày, ai lại gọi điện lúc này? Lẽ nào có tình huống rồi? Lý Hàn Mai bất chấp mặc quần áo, chỉ dùng khăn tắm bao phủ lấy thân thể mị hoặc của chính mình, liền bước ra khỏi phòng tắm, cầm lấy điện thoại đang rung động đổ chuông không ngừng, khi nhìn thấy tên biểu hiện trên điện thoại, Lý Hàn Mai nhất thời nhướng mày, hận tới nghiến răng nghiến lợi. - Không quân huấn, lúc này gọi điện thoại làm gì? Còn dùng số chuyên dụng? - Hiện tại là sáng sớm sao? Hơn nữa cô cũng chưa đưa cho tôi số diện thoại riêng! Tôi có việc, muốn nhờ cô hỗ trợ!
Dương Thiên Lôi nói thẳng. - Nói!
Lý Hàn Mai phiền muộn đáp lại. Vừa nói, một mặt cầm điện thoại di động, lần thứ hai bước vào bồn tắm. - Giúp tôi mua một bó hoa hồng, ngày mai buổi trưa đưa tới địa phương tôi ở. Tiền tôi sẽ trả lại sau. - Chỉ việc này? - Uh. - Được. Số hiệu riêng của tôi là 13, nhớ cho kỹ, sau này không phải chuyện công, đừng dùng số chuyên dụng!
Lý Hàn Mai nói xong liền trực tiếp tắt điện thoại.
Chỉ tiếp một cuộc điện thoại có cần phiền phức như vậy hay sao? Dương Thiên Lôi thực sự không giải thích được, hắn căn bản không biết, hắn gọi điện thoại đích xác không phải thời điểm thích hợp. Hoàn hảo, Lý Hàn Mai đã đáp ứng rồi, bằng không Dương Thiên Lôi chỉ đành tự mình trở về một chuyến. Không có biện pháp, hắn chỉ có thể đâm lao đành theo lao, đến bù đắp một câu nói đau trứng của hắn, hắn cảm ứng được thời điểm chính mình nói tặng hoa cho Lý Tuyết, nàng hài lòng cỡ nào, hắn thậm chí có thể tưởng tượng được trên má lúm đồng tiền của nàng có bao nhiêu ngọt.
…
Mấy ngày tiếp theo, Dương Thiên Lôi đã hoàn toàn coi chính mình như người phàm, thu liễm tất cả thần thức, lấy thể xác và tinh thần của người cảm nhận mọi thứ xung quanh, quả nhiên đúng như hắn suy đoán, năng lượng bản nguyên trong đan điền tăng trưởng với tốc độ nhanh hơn rất nhiều, cũng để Dương Thiên Lôi rõ ràng hơn, hắn lần này đích xác là một lần "hóa phàm" đặc thù.
Mà những học sinh khác, dưới chế độ hung tàn của trường học, cũng chỉ đành phải phục tùng mệnh lệnh, chuyên tâm huấn luyện. Thời gian làm việc nghỉ ngơi quy luật tới cực điểm cùng với huấn luyện viên gần như dằn vặt bọn họ, để những nam sinh, nữ sinh nhà giàu vô cùng khuyết thiếu rèn luyện đau đớn không thôi, nhưng vẫn phải kiên tì, nhất là dưới ánh nắng mặt trời hè chói chang, mồ hôi đầm đìa luyện đi đều, đừng nói là nữ sinh, cho dù là một ít nam sinh thể chất hơi yếu một chút cũng xuất hiện tình huống choáng váng ngã xuống đất.
Mà Lý Ngọc thoạt nhìn như rất nhã nhặn lại có biểu hiện phi thường kinh người, tất cả các hạng mục quân huấn tựa hồ căn bản không cần phải huấn luyện liền có thể làm được gần như hoàn mỹ, thậm chí ngay cả huấn luyện viên cũng không thể bắt được mao bệnh gì đó. Luyện quân thể quyền càng uy vũ sinh gió, dùng cách nói của huấn luyện viên mặt lạnh, người này trời sinh đã là người thíh hợp tham gia quân ngũ rồi. Trong lúc nhất thời khiến danh tiếng của Lý Ngọc tăng lên rất lớn, liên quan tới không ít nữ sinh đều đánh mắt đưa tình!
Bất quá, để Dương Thiên Lôi có điểm kỳ quái, Tống Hiểu Phân vốn có công phu trong người, cho dù ngày thứ hai cười cười nói nói với hắn, phảng phất như tất cả khôi phục bình thường, thế nhưng sau vài ngày trôi qua, khuôn mặt nhỏ nhắn nguyên bản rạng ngời ánh sáng, tràn ngập tinh thần phấn chấn và sức sống của nàng dĩ nhiên càng lúc càng kém hơn, thậm chí còn mang theo một tia tái nhợt bệnh trạng. Thời điểm huấn luyện bình thường đều là mồ hôi đầm đìa, nữ sinh cũng đổ mồ hôi nhễ nhại, phía sau áo trên cơ bản là ướt dẫm, thế nhưng toàn thân trên dưới Dương Thiên Lôi lại không hề có một chút dấu hiệu toát mồ hôi nào.
Ngay từ đầu Dương Thiên Lôi còn tưởng rằng Tống Hiểu Phân "giả bộ thục nữ", thế nhưng ngày hôm nay, Tống Hiểu Phân dưới ánh nắng chói cahng, thân thể thường thường xuất hiện run rẩy nho nhỏ rất khó để người khác phát hiện.
Dương Thiên Lôi đương nhiên nhỡ kỹ lời nói của Tống Hiểu Phân vớiLý Tuyết, chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân mấy ngày hôm nay càng không luyện Thái Cực Quyền như bình thường.
Diều này khiến Dương Thiên Lôi phải buông ra thần thức của chính mình.
Đối với Tống Hiểu Phân, có thể không có "yêu", nhưng dù sao cũng là bạn bè, hơn nữa Dương Thiên Lôi có thể cảm ứng được, Tống Hiểu Phân là một nữ hài tốt rất đáng yêu, nếu như là hắn đã từng hẹn mọn trước kia, chỉ sợ đã sớm có suy nghĩ truy đuổi rồi, chỉ bất quá hiện tại hắn không có, cũng không có loại tâm tư như vậy mà thôi.
Sau khi cảm ứng được tình huống của Tống Hiểu Phân, lông mày Dương Thiên Lôi hơi nhăn lại. Nội lực trong đan điền của nha đầu này trở nên suy yếu dịt hường, thậm chí còn bị một cỗ năng lượng âm lãnh tới cực điểm quấn chặt, phảng phất như một điểm nội lực cuối cùng cũng sẽ bị thôn phệ.
… - Mấy ngày nay cậu không luyện Thái Cực Quyền?
Sau khi quân huấn liên tục hơn một giờ, thời điểm nghỉ ngơi mười phút đồng hồ, tất cả mọi người đều chạy vào vào những chỗ mát mẻ nhất, mà Tống Hiểu Phân không để ý tới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người, một mình một người ôm chân ngồi xuống dưới ánh nắng chói chang. Dương Thiên Lôi không quản người khác thấy thế nào, trực tiếp đi tới bên người Tống Hiểu Phân, ngồi xuống rồi hỏi. - Vì sao cậu biết? - Vì sao không luyện?
Dương Thiên Lôi không trả lời, mà hỏi ngược lại. - Tôi… Không có thời gian luyện.
Tống Hiểu Phân nghĩ một đằng nói một nẻo. - Tuy rằng quân huấn nghiêm mặt, nhưng thời điểm sáng sớm không ai tới quản cậu, nếu không luyện, tôi nhìn cậu rất yếu rồi… Đây là bệnh của cậu! - Hì hì… Dương Thiên Lôi, đây là cậu quan tâm tôi sao? Là Tuyết tỷ nói cho cậu biết tôi có bệnh đúng không?
Nghe được câu nói của Dương Thiên Lôi, Tống Hiểu Phân dĩ nhiên không tim không phổi nở nụ cười, nhìn vào Dương Thiên Lôi hỏi, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kí lại để nụ cười của nàng mất đi thần thái ngày xưa. - Tôi chỉ không muốn cậu một đầu ngã xuống đấy, mất mặt người Hàm Thành chúng ta… Hiện tại xin nghỉ trở về luyện đi! - Bác sĩ sẽ không tra được bệnh của tôi đâu, cậu muốn tôi bị đuổi học a?
Tống Hiểu Phân thấp giọng nói: - Cậu nhanh nhanh đi thôi, mọi người đều nhìn chúng ta, huấn luyện viên tới…
Thời điểm Tống Hiểu Phân đang nói, huấn luyện viên mặt lạnh đã bước tới gần.
Trong lúc quân huấn, có quy định bằng văn bản rõ ràng, giữa nam và nữ không được phép có hành vi yêu đương luyến ái các loại. Nhưng Dương Thiên Lôi lúc này, dĩ nhiên làm trò trước mặt nhiều người như vậy, ngồi bên cạnh Tống Hiểu Phân giống như Lâm Đại Ngọc nói chuyện phiếm với nữ hài người ta, đây không phải là tự tìm phiến phức hay sao?
Tuy rằng huấn luyện viên mặt lạnh nhìn như thành thục một chút, thế nhưng tuổi tác trên thực tế chỉ nhiều hơn đám người Dương Thiên Lôi một tuổi, muốn nói không động tâm đối với những nữ sinh xinh đẹp này tuyệt đối là chuyện không có khả năng. Lúc bắt đầu còn giả bộ khốc, nhưng theo thời gian tiếp tục tăng lên, huấn luyện viên tuổi trẻ này chỉ cần có cơ hội khoe khoang lập tức không chịu bỏ qua. Thời điểm đánh quân quyền, có thể nói vô cùng trâu bò.
Chỉ bất quá vì chức trách, không dám có bất cứ biểu thị mang tính thực chất nào đối với nữ sinh mà thôi.
Mà hành vi của Dương Thiên Lôi hiện tại không cần nghi ngờ đã khiến nội tâm đố kỵ của hắn nghĩ thu được cơ hội biểu hiện. - Cậu! Đứng lên!
Huấn luyện viên mặt lạnh chỉ vào Dương Thiên Lôi quát lớn nói: - Không nhìn kỷ luật, không nhìn quy định, hít đất chống đẩy một trăm lần cho tôi! Làm xong quân tư một giờ! - Cô ấy là muội muội của tôi, bị bệnh, tôi quan tâm một chút cũng không được sao?
Dương Thiên Lôi chậm rãi đứng dậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói. - Nếu như là tân binh, lão tử một bạt tai đánh chết ngươi!
Huấn luyện viên mặt lạnh chỉ thẳng vào mũi Dương Thiên Lôi, gằn từng chữ lạnh giọng nói: - Chấp hành mệnh lệnh! - Là huấn luyện viên thì rất giỏi sao? Tin tôi đánh anh hay không?
Dương Thiên Lôi còn chưa nói, Tống Hiểu Phân vốn sợ gây ảnh hưởng không tốt, lúc này nhịn không được nữa rồi, phắt một cái bật người đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhìn chằm chằm vào huấn luyện viên chỉ cao hơn nửa cái đầu, bưu hãn không gì sánh được nói, chỉ là nàng đang suy yếu, dưới tình huống động nộ, bỗng nhiên cảm thấy mê muội choáng váng.