Huyền Thiên

Chương 884: Nam nhân đi xe Maserati!




Lão đầu cùng với người đi đường xung quanh đều cảm thấy có chút kinh ngạc đến trừng to hai con mắt, hơn nữa nguyên bản các cô gái bước đi trên đường luôn nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi trong mắt lại càng lấp lánh ánh sáng. Xe xịn, vẻ ngoài anh tuấn, cộng với kỹ thuật lái xe siêu đẳng chỉ có thể nhìn thấy trên ti vi, làm cho nhiều cô gái nhịn không được phải hò hét.

- Sẽ không phải lại là người theo đuổi cô giáo tiểu Lý chứ?

Lão nhân bảo vệ tự nhủ nói, tuy rằng từ ngoại hình, xe hơi, đặc biệt là khí độ của Dương Thiên Lôi làm cho lão đầu phi thường có cảm tình tốt, nhưng ông ta cũng rất rõ ràng, tiểu tử này rồi thể nào cũng bị cự tuyệt từ xa.

Thầy cô giáo trong trường lão nhân đều biết rất rõ, cũng chỉ có sau khi cô giáo tiểu Lý đến đây, nhất là hai tháng này, sau khi cô giáo tiểu Lý được trường phân công trực tiếp giảng dạy môn tiếng Anh vào buổi chiều, lão đã nhìn thấy không ít thanh niên như Dương Thiên Lôi ngồi xe đắt tiền tay ôm bó hoa to tổ chảng đứng chờ ở đây, ngoại trừ khí độ cùng xe hơi không bằng của Dương Thiên Lôi ra, những người đó không một ai không bị cô giáo tiểu Lý làm mặt lạnh cự tuyệt.

Với lại lão nhân bảo vệ còn biết một chuyện, cô giáo tiểu Lý rất có bối cảnh. Nguyên nhân rất đơn giản,bởi vì một khi có ai không biết điều quấn chặt lấy không chịu buông tha thì liền sẽ có người đi đến hỗ trợ, thậm chí còn xảy ra đánh nhau mấy lần.

Những người khác có lẽ không rõ ràng lắm, nhưng lão thân là người gác cổng, bao nhiêu động tĩnh xảy ra xung quanh cổng trường lão đều chứng kiến toàn bộ, đây cũng là không có biện pháp, cho dù là đặc công, sau khi xuất thủ vài lần, muốn không bị nhận ra cũng không được.

- Lão bá, đã năm giờ rưỡi rồi, thầy cô giáo ở đây phải ra về rồi chứ nhỉ?

Dương Thiên Lôi tay cầm bó hoa tươi đi tới trước mặt lão nhân, lễ phép hỏi.

- Đúng a, bình thường là khoảng năm giờ bốn lăm là thầy cô giáo bắt đầu ra về. Bất quá hôm nay có chút đặc biệt, học sinh đang phải thi cuối kỳ đến sáu giờ mới xong, e rằng phải hơn sau giờ mới ra. Cậu trai trẻ tìm giáo viên ở đây sao?

Lão nhân nhìn thoáng qua bó hoa hồng trong tay Dương Thiên Lôi, hỏi.

- Giáo viên dạy môn tiếng Anh lớp mười, Lý Tuyết.

- Thật đúng vậy a!

Lão nhân với khuôn mặt quả nhiên là thế nói:

- Chàng trai, tôi thấy cậu rất không tệ, chân thành khuyên cậu không nên hao tổn tâm trí chi cho mệt, những người giống như cậu không sai biệt lắm mỗi ngày đến đây có thể xếp nguyên một hàng dài, cô giáo tiểu Lý của chúng tôi đã có đối tượng rồi, sẽ không qua lại với các cậu đâu.

- Ách... Có khoa trương như vậy không?

Dương Thiên Lôi có chút kinh ngạc có chút kinh ngạc nói.

- Đương nhiên là không rồi! Cô giáo tiểu Lý của chúng tôi từ khi xuất hiện trên ti vi chủ giảng môn tiếng Anh của đài giáo dục thì người theo đuổi phải nói là rất nhiều a, có đuổi cũng không hết.

Dạy tiếng Anh trên truyền hình?

Dương Thiên Lôi hơi có chút bất ngờ, sao Tuyết tỷ lại không có nói với mình chứ?

Không nói Tuyết tỷ, ngay cả Tống Hiểu Phân vốn miệng rộng tại sao cũng không nói nhỉ?

- Cậu cũng xem TV mà tới sao? Tôi nói cậu nghe.

Lão nhân đột nhiên hạ giọng nói:

- Có thể theo đuổi, nhưng phải lịch sự, nếu không bảo tiêu của cô giáo tiểu Lý sẽ xuất hiện đánh người, cô giáo tiểu Lý của chúng tôi không phải là người bình thường đâu, rất có bối cảnh.

- Ách... Bối cảnh như thế nào?

- Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, nhưng dù sao rất lợi hại.

- A? Xem kìa, lại có người đến, hẳn cũng là tìm cô giáo tiểu Lý của chúng tôi.

Một chiếc xe Maserati GT911 đắt tiền mới cóng màu bạc, dừng tại vị trí xe Dương Thiên Lôi mới đậu vừa nãy, một vị suất ca đồng dạng đeo kính râm, ăn mặc thời thượng so với Dương Thiên Lôi cao cấp hơn một bậc bước xuống, sau khi ra khỏi xe, trực tiếp từ ghế phụ lấy ra một bó hoa hồng đỏ tươi, cũng đồng dạng là chín mươi chín đoá, nhưng được gói xa hoa hơn cái của Dương Thiên Lôi nhiều.

Người thanh niên kia khi nhìn thấy Dương Thiên Lôi tay cầm bó hoa thì lộ ra vẻ khinh thường, vỗ vỗ chiếc xe trị giá sáu trăm vạn của mình, tuy rằng hai người đều đeo kính râm nhưng người nào cũng biết đối phương đang nhìn chằm chằm vào mình.

Dương Thiên Lôi có chút muốn hộc máu, Tuyết tỷ lên truyền hình a? Điều này sẽ đưa tới những loại điểu nhân nào đây?

Vốn cho là lái chiếc Hummer của Lý Hàn Mai nghênh ngang đến nơi đây, bất ngờ xuất hiện trước mặt Lý Tuyết rồi ôm mỹ nhân về, tuyên bố rằng Lý Tuyết là hoa đã có chủ, cơ bản có thể một lần dập tắt ý đồ của những kẻ theo đuổi Lý Tuyết, thật không nghĩ đến, xe của người ta so với Hummer còn bá đạo hơn, chiếc xe của Lý Hàn Mai còn chưa đến hai trăm vạn.

Bất quá ý niệm xoay chuyển, Dương Thiên Lôi tay cầm bó tươi bề ngoài có vẻ chán chường chuồn ra hơn trăm mét, sau đó lấy di động ra, trực tiếp đánh điện cho Lý Hàn Mai.

- Mai tỷ, cái xe kia, chị cho người đến lái trở về, tôi lâm thời thay đổi chú ý, tạm thời không cần, những người kia cũng rút về cùng đi.

Dương Thiên Lôi đã trải qua huấn luyện, tuy rằng đã thu liễm năng lực của mình, nhưng trực giác mẫn tuệ vẫn dễ dàng phát giác ra người của Lý Hàn Mai ở phụ cận.

- Ở trung học Ma Đô à?

- Uhm.

- Tôi sẽ cho người tìm cậu lấy chìa khóa, tối nay sẽ đến lấy.

Lý Hàn Mai nói.

- Phiền toái như vậy làm gì? Sao không để cho bọn họ trực tiếp lái xe về có tiện hơn không?

- Cậu là nam nhân đầu tiên lái xe của tôi và cũng là người cuối cùng.

Thanh âm Lý Hàn Mai lạnh như băng, sau khi nói xong câu đó, liền trực tiếp cúp điện thoại.

Còn Dương Thiên Lôi nghe câu nói đầu dây bên kia xong thì vẻ mặt đen lại, cười khổ lắc đầu.

- Uy, đại ca!

Khi có một người trẻ tuổi bận bộ quần áo lao động bẩn thỉu cưỡi một chiếc xe đạp cũ nát đi ngang qua, Dương Thiên Lôi đột nhiên tiến tới, một phát bắt lấy yên xe phía sau, kêu lên.

- Anh muốn làm gì?

Người thanh niên nhìn thấy Dương Thiên Lôi đeo kính râm, quần áo tinh tươm, tay cầm hoa tươi, không hỏi hoảng sợ hỏi.

- Có thể bán cho tôi chiếc xe đạp của anh không? Ở đây tôi có năm trăm, tuyệt đối đủ mua hai ba chiếc xe như thế này.

Dương Thiên Lôi nói xong rút ra năm tờ một trăm, trực tiếp đưa tới trước mắt người thanh niên.

Người thanh niên vốn bị Dương Thiên Lôi làm cho hoảng sợ, nghe thấy lời nói của Dương Thiên Lôi, tức thì trở nên vui vẻ, chiếc xe cũ nát của hắn đem bán trên thị trường chưa đến một trăm đồng, có khi còn không có ai mua, nhưng dường như lại nghĩ đến chuyện gì đó, liền nói:

- Sẽ không phải là tiền giả chứ?

- Tuyệt đối là thật. Cái xe nát của anh tôi cần gì phải lừa? Tôi là đang tán gái mới cần gấp chiếc xe này. Anh nhìn xem, tiền giả chẳng lẽ anh không thể nhận biết sao?

Dương Thiên Lôi nói xong liền đưa năm tờ một trăm tới trong tay người thanh niên.

- Hình như không phải là giả! Thành giao! Cám ơn nhé!

Người thanh niên cao hứng nói.

- Không cần khách khí!

Dương Thiên Lôi tiếp lấy chiếc xe đạp, vốn định cưỡi đi, bất quá nhìn thấy đang có một người bước đến phía mình thì liền lập tức móc chìa khóa xe Hummer trong túi ra, trực tiếp ném ra ngoài.

Sau khi người nọ tiếp được, gật gật đầu với Dương Thiên Lôi rồi liền rời đi.

Còn Dương Thiên Lôi thì cưỡi chiếc xe đạp cũ nát kia, chậm rì rì chạy tới cổng trường, hai chân chống đất, một tay cầm hoa tươi, tràn ngập khiêu khích nhìn về tên đẹp trai bên cạnh chiếc Maserati, tiểu tử này lát sẽ không biết có hộc máu hay không đây?

Tên nam nhân bên cạnh chiếc Maserati lúc này nhìn thấy Dương Thiên Lôi cưỡi chiếc xe đạp thiếu chút nữa phì cười ra tiếng, con mẹ nó có cần chơi nổi thế không? Cưỡi cái xe cà tàng còn muốn khiêu khích mình?

Mà lão đầu bảo vệ nhìn thấy Dương Thiên Lôi đã đi rồi quay lại, cũng là hết sức kinh ngạc, người thanh niên này rõ ràng cũng có xe hơi đắt tiền, không hiểu tại sao lại cưỡi cái xe đạp cũ nát đến đây?

"Reng reng reng..."

Sáu giờ, tiếng chuông tròng trường học vang lên, báo hiệu đã kết thúc buổi thi.

Không bao lâu sau, trường học vốn yên tĩnh bắt đầu trở nên huyên náo, từ xa xa nhìn thấy đám học sinh nháo nhào ra khỏi lớp học, lão nhân bảo vệ cũng mở cổng trường ra, chỉ chốc lát sau, các học sinh ngoại trú tụm ba tụm năm bắt đầu đi ra khỏi trường, tuyệt đại đa số đều là bàn luận về đề thi vừa rồi, trường trung học Ma Đô vốn là một trường có tiếng, học sinh trong này tự nhiên đều rất xuất sắc, không giống với cái trường lúc trước mà Dương Thiên Lôi học, có đến hơn một phần ba học sinh quậy phá.

Nhưng dù vậy, những học sinh này khi đi ra khỏi trường nhìn thấy chiếc xe Maserati GT911 liền phát ra tiếng kinh hô, tràn ngập sự hâm mộ nhìn về phía nam nhân tay đang ôm bó hoa đứng bên cạnh, đồng thời vô cùng hiếu kỳ cùng buồn cười nhìn Dương Thiên Lôi cưỡi chiếc xe đạp cũ nát ở kế bên. Tuy rằng ai cũng đẹp trai, hơn nữa Dương Thiên Lôi trông có vẻ ngầu hơn, nhưng ở trong mắt mọi người, thanh niên đẹp trai được bao quanh bởi hào quang của xe Maserati trông có mị lực hơn.

- Nhất định lại là người đến theo đuổi cô giáo.

- Anh chàng đẹp trai đứng cạnh chiếc xe thật quen mặt a, không chừng là minh tinh a. Lần này không lẽ sẽ thành công.

- Thành công cái rắm! Cô giáo mỹ nữ coi tiền tài như cặn bã, nhiều tiền thì làm sao? Khí chất! Cô giáo mỹ nữ thích những người có khí chất giống như tớ đây này.

- Nhìn anh đẹp trai cưỡi xe đạp kìa, không chừng cũng là người theo đuổi cô giáo mỹ nữ của chúng ta a?

- Hồi nữa sẽ biết. Đứng xem kịch thôi! Nói không chừng lại có kẻ bị đánh thành đầu heo, ha ha.

- Thật đẹp trai a, nếu theo đuổi tớ thì tốt biết bao.

Đủ loại tiếng bàn luận từ trong miệng các nam sinh nữ sinh phát ra, khiến cho Dương Thiên Lôi vui mừng chính là, tựa hồ không ai coi trọng tên nam nhân cạnh chiếc Maserati, đương nhiên là càng không có ai xem trọng hắn.

Học sinh đứng lại xung quanh càng ngày càng nhiều, đều ôm tâm tư nhìn hai người xấu mặt.

Tựa hồ cảnh tượng như vậy đã được xem qua không ít lần.

Dương Thiên Lôi bình tĩnh nhìn phía cổng trường, hơn mười phút đồng hồ sau, Dương Thiên Lôi tháo kính râm xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, nở ra nụ cười nhàn nhạt, hai tròng mắt đen láy sâu thẳm kia, bằng thị lực vượt xa thường nhân, nhìn thẳng tới Lý Tuyết đang xách bọc nhỏ, mặc áo lông màu trắng, chiếc quần màu xám, mái tóc dài không biết đã bị cắt đi từ lúc nào, nhưng lại có vẻ càng thêm động lòng người, chậm rãi đi đến.

Học sinh ven đường thỉnh thoảng chào hỏi với nàng, nàng với nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt liên tục đáp lại, chỉ là khi nhìn về phía cổng trường học, lại khẽ nhíu máy, cắn nhẹ môi. Xa xa, tuy nàng không thấy rõ lắm, nhưng hai bó hoa hồng đỏ tươi kia thì nàng vẫn nhìn thấy được. Nàng biết sắp phải đối mặt với những kẻ nhàm chán đến tán tỉnh mình. Tuy nhiên, nàng cũng không quá lo lắng, chỉ cảm thấy hơi phiền mà thôi. Đọc Truyện Online

Bốn tháng không gặp, có lẽ là bởi vì hoàn cảnh cuộc sống thay đổi, cho nên Lý Tuyết trở nên ngày càng xinh đẹp động lòng người.

Khi Lý Tuyết còn cách cổng trường mấy chục thước nhìn thấy rõ ràng được người phía trước thì liền làm ra một hành động khiến cho học sinh xung quanh cảm thấy kinh ngạc, nàng không ngờ "a" lên một tiếng, tay bụm miệng, rồi lập tức chạy nhanh tới.

Khuôn mặt ôn nhu của nàng, không ngờ đã tràn ngập kinh hỉ cùng thẹn thùng, đôi má đỏ lên, nhìn càng động lòng người hơn.