Huyền Thiên

Chương 899: Rời đi!




Bị người ta sỗ sàng, có phải hay không?

Thấy bộ dáng bối rối của Dương Thiên Lôi, Lý Tuyết lại lộ ra một nụ cười ngọt ngào, đôi má lúm đồng tiền sâu hoắm đảo lộn chúng sinh, chầm chậm tựa trên bộ ngực săn chắc của Dương Thiên Lôi, gắt gao ôm lấy, rồi tách ra, hỏi:

- Có đói không?

- Ách... Đói, rất...

Nghe thấy lời nói của Lý Tuyết, nhất thời Dương Thiên Lôi nuốt nước miếng một cái ực, nói.

- Vậy em đi tắm rửa trước đi...

- Ừ, được!

Máu huyết Dương Thiên Lôi sôi trào, khẩn cấp hồi đáp.

Trương Nhã Tĩnh hôn lên mặt mình, có lẽ nha đầu kiahẳn là dùng son bóng màu hồng, để lại một chút dấu vết trên mặt mình, mới có thể bị Lý Tuyết phát hiện. Nhưng vốn tưởng rằng Lý Tuyết sẽ hờn dỗi với mình nhưng nàng lại nói hai câu khiến hắn cho rằng, Lý Tuyết... Đã thông suốt rồi sao? Theo như hắn nghĩ hẳn nhiên là nàng cảm thấy Dương Thiên Lôi mỗi ngày ở cùng hai đại mỹ nữ chỉ có thể nhìn không thể ăn, mới làm cho Dương Thiên Lôi phải đi ra ngoài trộm tình, cho nên, để tránh Dương Thiên Lôi tiếp tục ra ngoài trộm tình, mới phải làm như thế.

Tuy nhiên, một câu kế tiếp của Lý Tuyết, lại làm cho Dương Thiên Lôi đã xoay người vọt nhanh vào phòng tắm, bất thình lình dừng bước:

- Tỷ tỷ nấu cho em, muốn ăn món gì?

- Khụ khụ... Tuyết tỷ, chị nói 'đói'... Là nói ăn cơm sao?

Nghe thấy lời nói của Dương Thiên Lôi, nhất thời Lý Tuyết ý thức được Dương Thiên Lôi nói đến điều gì, cười "hì hì" một tiếng, nói:

- Thế em tưởng là gì?

- Việc này... Phương diện này thì em không đói, chị đừng nấu... Phương diện kia thì đói, nhưng cũng không thể được...

Dương Thiên Lôi chạy trở về, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Lý Tuyết, nói.

Nói còn chưa dứt lời, Lý Tuyết liền kiễng chân, hôn một cái lên môi Dương Thiên Lôi, vừa chạm thoáng qua liền rụt lại, nói:

- Thời cơ chưa đến, chung quy sẽ có một ngày, tỷ tỷ sẽ hoàn hoàn toàn thuộc về em... Nhanh tắm rửa rồi đi ngủ thôi...

Sau khi Lý Tuyết đẩy Dương Thiên Lôi vào phòng, về tới giường nằm, tuy nhiên nàng không có lập tức ngủ được, mà là mở to mắt, sờ sờ đôi môi của mình, tựa hồ đang suy nghĩ đến điều gì đó, sau đó lại nhìn sang Tống Hiểu Phân nằm bên cạnh đã khôi phục lại nguyên dạng, hơn phân nửa thân thể mềm mại đều lộ ra bên ngoài...

Mùi thơm cơ thể nhàn nhạt trên người Dương Thiên Lôi, há có thể thoát khỏi trực giáp mẫn tuệ của nữ nhân chứ?

Chỉ có điều, sẽ là ai đây?

Lý Tuyết không đoán được. Lý Hàn Mai là có khả năng nhất, tuy nhiên Lý Tuyết tương đối quen thuộc mùi hương cơ thể của nàng, cùng với hương thơm này hoàn toàn bất đồng.

Trong đầu hồi tưởng đến thời gian nghỉ đông trở về Hàm Thành, gặp được một thầy bói thần bí, Lý Tuyết trằn trọc một hồi không thể nào ngủ được.

Nàng có một tấm lòng dịu dàng, khoan dung lại rộng lớn. Nhưng không có nghĩa là, nàng nguyện ý để cho nữ nhân bên cạnh Dương Thiên Lôi càng ngày càng nhiều, nhất là người nàng không hề quen biết. Ngẩn người khoảng chừng một tiếng, sau khi nhìn qua Tống Hiểu Phân một lần nữa, mới nhắm hai mắt lại, đưa ra quyết định mà nàng vốn đã phủ định.



- Cái gì? Đi Anh quốc?

Vào bảy giờ rưỡi sáng, khi ba người Lý Tuyết, Tống Hiểu Phân cùng với Dương Thiên Lôi đang ăn bữa sáng thịnh soạn do Lưu thẩm nấu thì Dương Thiên Lôi và Tống Hiểu Phân đều bị một câu nói của Lý Tuyết làm cho bất ngờ.

- Nhà trường cùng đài giáo dục, tiến cử chị đi học thạc sĩ hai năm ở trường đại học Cambridge ở nước Anh, học phí, sinh hoạt phí, đều được họ chi trả... Chị rất muốn được đào tạo sâu hơn... Thiên Lôi, em sẽ không phản đối chị chứ?

- Phản đối!

- Tuyết tỷ, em cũng phản đối!

Dương Thiên Lôi cùng Tống Hiểu Phân đều không do dự chút nào lên tiếng.

- Phản đối không có hiệu quả. Chị cũng không có bay mất a? Chỉ hai năm mà thôi, vào kỳ nghỉ chị cũng có thể trở về. Thiên Lôi, cho tới bây giờ chị chưa cầu xin em bất cứ điều gì, đồng ý với chị chuyện này được khômg?

Dương Thiên Lôi nhìn thấy ánh mắt của Lý Tuyết, cảm thấy có điểm gì đó không đúng, nhưng rõ ràng, lúc này muốn ngăn cản Lý Tuyết, hiển nhiên đã không thể.

- Khi nào thì chị đi?

- Vốn đã có thể đi từ sớm rồi, chị luôn sợ em và Hiểu Phân không vui nên mới không dám nói với hai người, ngày mốt chính là kỳ hạn cuối cùng.

Lý Tuyết nói.

Nghe được lời nói của Lý Tuyết, Dương Thiên Lôi không nói thêm gì nữa, trực tiếp cầm điện thoại lên, bấm số gọi Lý Hàn Mai.

Sau khi kêu tút tút mấy tiếng, Lý Hàn Mai mới bắt máy, rất không vui trực tiếp nói một câu:

- Năm giờ!

- Được, không thành vấn đề. Là có việc gấp, nếu không tôi cũng sẽ không quấy rầy cô.

Dương Thiên Lôi đương nhiên năm giờ kia của Lý Hàn Mai là có ý nghĩa gì. Chỉ cần trước mười giờ sáng quấy rầy nàng ngủ nướng, vậy Dương Thiên Lôi phải bỏ ra năm giờ trợ giúp nàng luyện tập.

- Chuyện gì? Chẳng lẽ tối hôm qua không đối phó được sao?

Lý Hàn Mai biết rõ còn cố hỏi. Chuyện tối ngày hôm qua, nàng nắm rõ trong lòng bàn tay. Kể quả màn thân mật giữa hắn và Trương Nhã Tĩnh trước cổng tiểu khu chính phủ nàng cũng biết hết. Điều duy nhất không biết rõ là tình tình cụ thế trong khách sạn mà thôi.

- Không phải... Là chuyện của Tuyết tỷ, ngày kia chị ấy bay tới đại học Cambridge ở Anh quốc, thủ hạ của cô không phải có mấy người là nữ sao?

- Đi trong bao lâu?

- Hai năm!

- Thời gian dài như vậy, tiền công rất lớn a?

- Điều kiện tùy cô đưa ra.

- Thế mới phải đạo!

Lý Hàn Mai ở đầu dây điện thoại bên kia, tuy rằng cảm thấy đột ngột, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên hiện ra nụ cười phong tình vô hạn, nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Nhanh gọn như chớp giật từ trước đến nay là tính cách của nàng, đoạn thời gian này, thủ hạ của nàng vẫn thủy chung có ba người bảo vệ Lý Tuyết, đây cũng là chuyện không có biện pháp, danh khí của Lý Tuyết càng lúc càng lớn, tuy rằng truyền thuyết về hoàng tử xe đạp Dương Thiên Lôi đã được truyền ra khắp nơi, nhưng vẫn có người cũng không vì thế mà bỏ cuộc, càng tấn công mạnh hơn nữa. Tóm lại ruồi bọ thì không thấy ít đi mà ngược lại càng ngày càng nhiều.

Đài giáo dục cùng nhà trường cũng bởi vì sự nổi tiếng này của Lý Tuyết mà được thơm lây, nhưng dù sao Lý Tuyết chỉ là một người có bằng đại học chính quy, ở thời đại mà nghiên cứu sinh bốc một cái là ra cả đống hiện nay thì dù tốt nghiệp từ trường danh giá cũng ít nhiều có chút khó coi, bằng cấp quá thấp. Thế là ở nhà trường cùng đài giáo dục đề xuất cho Lý Tuyết đến đại học Cambridge kiếm thêm bằng thạc sĩ. Nhưng vì Lý Tuyết không muốn rời khỏi Ma Đô cho nên cự tuyệt chiếc bánh từ trên trời rơi xuống này. Đại học Cambridge là trường nổi tiếng trên thế giới, là nơi mà bất kỳ ai cũng tha thiết ước mơ được học ở đó.

Sự kiên quyết của Lý Tuyết làm cho nhà trường cùng đài giáo dục không có cách nào khuyên nhủ, đành cho Lý Tuyết thêm vài ngày thận trọng suy nghĩ cho kĩ rồi hãy đưa ra câu trả lời thuyết phục.

Cho nên, khi Lý Tuyết tới trường đột nhiên nói quyết định muốn đi, hơn nữa mau chóng thu xếp xuất phát vào ngày kia, hiệu trưởng đương nhiên rất cao hứng, trực tiếp liên hệ với đài giáo dục, trong vòng năm tiếng liền an bài thỏa đáng. Đương nhiên, tuy rằng Lý Tuyết đi đánh bóng thêm tên tuổi, nhưng vẫn phải làm việc ở đài truyền hình, cho nên đài truyền hình đã sớm chuẩn bị xong hết thảy, đặc biệt vì cho hai năm Lý Tuyết ở đại học Cambridge, tạo ra một chuyên mục học tập tiếng Anh ở Anh quốc. Cho nên, cùng đi với Lý Tuyết là một tổ hợp chuyên nghiệp. Chẳng qua chỉ một mình Lý Tuyết là có tư cách đi học mà thôi.

Buổi sáng thứ năm, Lý Tuyết cùng tổ quay phim được sự đưa tiễn của lãnh đạo nhà trường và lãnh đạo đài giáo dục, lên máy bay đi Anh quốc. Đương nhiên, còn có bốn nữ nhân trẻ tuổi như là hành khách bình thường cùng đi với Lý Tuyết.

Dương Thiên Lôi và Tống Hiểu Phân cũng đi theo đoàn tiễn đưa Lý Tuyết, tuy là đi đưa tiễn, nhưng vì vướng những người của nhà trường, đài giáo dục cùng đám phóng viên, nên ngay cả ôm một lần cũng không thể, càng đừng nói là hôn, chỉ có thể dùng ánh mắt tiễn Lý Tuyết lên phi cơ.

Nhìn Lý Tuyết xoay người rời đi, trong ánh mắt của Dương Thiên Lôi nhịn không được mà rưng rưng, mãi cho đến máy bay hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hắn và Tống Hiểu Phân đều đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích một hồi lâu.

Tống Hiểu Phân khóc bù lu bù loa, cứ cách ba mươi giây là dựa vào trên người Dương Thiên Lôi, con mắt đã có chút sưng đỏ. Tối hôm qua nàng cùng Lý Tuyết không ngủ cả đêm, Lý Tuyết nói với nàng rất nhiều rất nhiều chuyện, tuyệt đại đa số đều là về Dương Thiên Lôi, nhưng những điều này cũng không có gì, quan trọng nhất là, Lý Tuyết lại nói một vài câu khiến cho Tống Hiểu Phân cảm thấy vừa lúng túng vừa cảm động, vừa thẹn thùng...

Tống Hiểu Phân chưa từng có nhiều tham vọng quá đáng, cho nên, giữa Dương Thiên Lôi và Lý Tuyết, nàng luôn thật cẩn thận, rất sợ bản thân mình sẽ làm ra một số chuyện khiến cho Lý Tuyết không vui. Nhưng qua mấy tháng tiếp xúc, tựa hồ Lý Tuyết căn bản không thèm để ý đến mấy chuyện này, ngược lại, giống như lần trước còn hùa theo nàng trêu chọc Dương Thiên Lôi, nguyên bản Tống Hiểu Phân cũng vẫn chỉ nghĩ là đùa giỡn... Nhưng mà tối hôm qua, lời nói của Lý Tuyết cũng không phải là nói giỡn...

- Đi thôi, chúng ta trở về...

Nhìn thấy Dương Thiên Lôi vẫn không nhúc nhích, Tống Hiểu Phân khóc đủ rồi, lôi lôi tay của Dương Thiên Lôi, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói. Ánh mắt của nàng, vào sáng hôm nay cũng đã sưng tấy.

- Thiên Lôi, không nên trách chị tàn nhẫn rời đi... Chị chỉ là một người phụ nữ, cũng có chút tư tâm. Chị không muốn bị so sánh với bất kỳ ai. Chị cũng muốn trở thành ưu tú nhất, khiến cho nam nhân thiên hạ đều hâm mộ, ghen tị với em.

Lý Tuyết qua cửa sổ nhìn xuống Ma Đô dần dần thu nhỏ, thì thào nói trong lòng.

Luôn luôn không có quyết định rời đi, mà giờ khắc này bước lên máy bay đi tới Anh quốc, ngoại trừ một chút không nỡ chia ly ra, trong lòng Lý Tuyết càng nhiều là sự thông suốt cùng kiên định. Một người, không thể không có cá tính riêng của mình. Thủy chung ở bên cạnh Dương Thiên Lôi, tuy rằng nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng hiện tại càng ngày càng có nhiều người xuất hiện bên cạnh Dương Thiên Lôi, hắn sẽ còn thích mình như trước kia nữa hay không?

Tống Hiểu Phân có bối cảnh gia đình thâm hậu, Lý Hàn Mai là danh nhân trong giới học thuật, vả lại có cùng thân phận với Dương Thiên Lôi. Còn nàng thì sao? Nàng là một đứa cô nhi, ưu thế duy nhất đó là thanh mai trúc mã với Dương Thiên Lôi, sống dựa vào nhau.

Cho nên, Lý Tuyết không dám khẳng định. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Lý Tuyết cực kỳ nhớ rõ, tại yến hội sinh nhật Tống lão, vẻ mặt Dương Thiên Lôi khi nhìn thấy Liễu Diệc Nhi, bộ dáng khi Liễu Diệc Nhi lựa chọn hắn làm bạn nhảy. Liễu Diệc Nhi với dung nhan khuynh thành, thanh âm tựa như âm thanh của thiên nhiên, sự nổi tiếng khiến toàn bộ thế giới rung động, tuy rằng trong lòng Dương Thiên Lôi không nhất định có ý nghĩ gì, nhưng Lý Tuyết lại biết, hắn rất cao hứng...

Nam nhân coi việc có được nữ nhân hoàn mỹ mà ai cũng tha thiết ước mơ nhưng không chiếm được là một chuyện vô cùng vẻ vang. Đó là tồn tại trong tiềm thức của bất kỳ người đàn ông nào

Cho nên, khi Lý Tuyết giành được sự coi trọng của đài truyền hình, nàng không có cự tuyệt. Mà sau khi Dương Thiên Lôi trở về, vẻ mặt cùng ánh mắt đó khi nhìn thấy nàng đã chứng mình nàng không có làm sai.

Đương nhiên Lý Tuyết rời đi, còn có một nguyên nhân trọng yếu, đó chính là vết tích màu hồng trên mặt Dương Thiên Lôi, cùng với mùi thơm cơ thể nhàn nhạt ở trên người...