Huyền Thiên

Chương 912: Hiếu kính! Xảo hợp!




- Lão đại, sao hôm nay lại muốn đi học thế?

Từ trước đến nay, Lý Ngọc lịch thiệp, không kiêu không ngạo, khiến cho những nữ sinh xung quanh cố ý tiếp cận hắn cực kỳ kinh ngạc, giờ phút này, không ngờ thái độ khác thường, giống như biến thành một con người khác, vẻ mặt nịnh hót nói chuyện với "Dương đại hiệp" trong truyền thuyết.

- Thiên chức của học sinh là gì? Chính là học tập! Đương nhiên tôi phải đi học, điều này có gì mà kỳ quái...

Dương Thiên Lôi nhìn Lý Ngọc, ra vẻ nghiêm túc nói.

- Ách... Không kỳ quái, không kỳ quái... Vậy, lão đại, có thể cầu anh một chuyện được hay không?

- Chuyện gì?

- Cái kia, lão đại, anh có thể cho tiểu đệ đi theo làm tùy tùng hay không, lo liệu chút chuyện giùm anh a...

Hai mắt Lý Ngọc phát sáng nhìn Dương Thiên Lôi, bề ngoài có chút lúng túng, nhưng càng nhiều hơn là sựhưng phấn, ngập ngừng, ấp úng nói:

- Em biết lão đại đang làm gì...

- Không được!

Nghe được lời nói của Lý Ngọc, Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày, rất dứt khoát nói:

- Chị cậu cho cậu làm gì thì cậu ngoan ngoãn làm chuyện đó đi. Đừng hy vọng tôi nói giúp cho cậu, với lại, loại chuyện này không thích hợp với cậu.

Dương Thiên Lôi đương nhiên rõ ràng cái chuyện mà Lý Ngọc nói đến là nhiệm vụ hắc đạo, tuy rằng thực lực của Lý Ngọc không có vấn đề, nhưng cái loại chuyện giao thiệp với những hạng vong mạng cũng không thể để cho Lý Ngọc đi làm. Bằng không, một khi có nguy hiểm gì, Dương Thiên Lôi sẽ bị liên lụy.

Dù sao, bối cảnh của Lý Ngọc và Lý Hàn Mai rất sâu. Thông qua cuộc đối kháng lần này với Hiên Viên Kiếm Tông, khiến cho Dương Thiên Lôi càng nhận thức rõ ràng hơn. Nếu Lý Ngọc mà chết, còn không phải làm chấn động cả Hoa Hạ sao?

- Không thương lượng được sao?

- Có! Nếu chị cậu cùng gia tộc của cậu phê chuẩn thì với tôi không thành vấn đề.

Dương Thiên Lôi nói.

- Ách... Cái đó thì quên đi.

Còn mười phút nữa thì vào học, trong giảng đường đã chật ních người, khiến cho Dương Thiên Lôi tương đối kinh ngạc đồng thời không thể tưởng tượng nổi chính là, thậm chí có người mang theo cả ghế nhựa đi vào giảng đường, có vẻ như tương đối thản nhiên, không chút xấu hổ nào ngồi trên lối đi. Khi vị nhân huynh đầu tiên làm như vậy, Dương Thiên Lôi đã giật nẩy mình, nhưng mà khi lục tục có đến vài chục người cũng làm y chang thì Dương Thiên Lôi còn có chút buồn bực, cảnh tượng học tập này cũng quá đông đúc đi! Nhớ năm đó khi chỉ là một tên bỏ đi, có lẽ chưa từng gặp được môn học nào đông như thế này.

Mà dường như Tống Hiểu Phân cùng Lý Ngọc không hề kinh ngạc trước chuyện này, trấn định dị thường.

- Giáo viên là mỹ nữ à?

Dương Thiên Lôi quay đầu hỏi Lý Ngọc. Tựa hồ ngoại trừ lý do này ra Dương Thiên Lôi không tìm ra được nguyên nhân nào thích hợp hơn.

- Là đại mỹ nữ, chỉ là...

- Chỉ là cái gì?

- Chỉ là phụ nữ có chồng, ai... Ngoại trừ lão đại ra, Lý Ngọc em đường đường là đệ nhị đẹp trai, một trong số những người nổi tiếng nhất đại học Hoa Kiếm, vô số muội muội liên tục liếc mắt đưa tình, tuy nhiên đều là "mỹ nữ hữu ý, suất ca vô tâm". Lý Ngọc em chính là sinh ra không gặp thời, mỗi lần xuất hiện mỹ nữ có thể làm em động lòng thì không phải danh hoa đã có chủ thì cũng là thần nữ vô tình... Ôi, số phận thật thê thảm đau xót biết bao...

Đang lúc Lý Ngọc "cô nương" than phân trách phận thì phòng học bỗng chốc trở nên an tĩnh, Dương Thiên Lôi theo ánh mắt có chút đăm đăm của Lý Ngọc nhìn về phía cửa phòng học.

Một vị thiếu phụ phong tư trác tuyệt, ôm một tập tài liệu bước vào.

Khi Dương Thiên Lôi nhìn thấy cô giáo này cũng nhịn không được thầm khen.

Tên của cô giáo này là Thư Huỳnh, thoạt nhìn hai bảy hai tám tuổi, dáng người cao gầy mặc một bộ áo đầm màu trắng ngà, bộ ngực sữa lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn tinh tế, mi mục như vẽ, khóe miệng mang nụ cười nhàn nhạt, cả người tươi mát, thanh khiết, phảng phất như tiên tử trong tranh không nhiễm bụi trần. Trong nháy mắt xuất hiện này, liền thu hút toàn bộ ánh mắt mọi người trong phòng.

- Thế nào?

Lý Ngọc vỗ vỗ chân của Dương Thiên Lôi dưới bàn học, nhẹ giọng hỏi.

- Tàm tạm!

-... Sợ cũng chỉ mình lão đại mới có đánh giá này. Đại khái anh còn chưa biết cô ta là ai a?

- Không biết, cũng không quan tâm,

- Nhưng cô ấy rất quan tâm đến anh a...

- Chào các bạn, hôm nay lại kín người hết chỗ rồi, xem ra tất cả mọi người rất yêu thích môn học của tôi?

Trong lúc Lý Ngọc và Dương Thiên Lôi đang nhỏ giọng nói chuyện thì thanh âm êm tai tao nhã của cô giáo thiếu phụ cũng vang lên.

- Thích! Siêu thích! Càng yêu thích hơn là cô giáo Thư!

Rất nhiều đồng học không chút do dự la lớn, không hề che giấu mục đích lên lớp của mình chút nào.

- Quan tâm tôi? Tôi không quen nàng ta mà...

Dương Thiên Lôi kinh ngạc nhìn Lý Ngọc nói.

- Nhưng cô ấy đối với anh canh cánh trong lòng a... Cho anh biết...

Lý Ngọc nói.

- Ai bảo anh luôn luôn không đi học... Học kỳ này sau khi chúng ta bắt đầu vào học, cô ấy mỗi lần điểm danh anh đều không có mặt, đã sớm để mắt đến anh rồi...

Vốn Tống Hiểu Phân đang nghe lén Lý Ngọc và Dương Thiên Lôi nói chuyện liền nói leo vào.

- Ách... Mai tỷ không báo qua giúp anh sao?

- Cái này thì em không biết?

Tống Hiểu Phân nói.

- Dương Thiên Lôi hôm nay có đi học không?

Quả nhiên, khiến cho Dương Thiên Lôi không biết nói gì chính là, Thư Huỳnh cầm lấy danh sách, còn chưa mở ra, câu nói đầu tiên đó là nhằm vào hắn. Loại môn học gộp chung bốn lớp này có khoảng hơn hai trăm người, mỗi lần điểm danh, ngoại trừ lần đầu tiên là điểm danh lần lượt ra, còn lại đều là qua loa một chút.

Nhưng số thứ tự của Dương Thiên Lôi chính là số một, hơn nữa lần đầu tiên Dương Thiên Lôi vắng mặt, thêm vài lần điểm danh kế tiếp nữa, đương nhiên sẽ được chiếu cố đặc thù, nhưng hắn liên tục nhiều lần không đến, không bị cho vào sổ đen mới lạ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Nghe được câu nói của Thư Huỳnh, tuyệt đại đa số ánh mắt mọi người trong lớp đều không hẹn mà gặp đồng loạt nhìn về phía Dương Thiên Lôi.

Tống Hiểu Phân và Lý Ngọc ngồi ở bên cạnh Dương Thiên Lôi tức thì cúi đầu. Tống Hiểu Phân tương đối bối rối, chỉ biết vui mừng đi học cùng với Dương Thiên Lôi, không ngờ quên mất môn học hôm nay có vẻ như phi thường không thích hợp với Dương Thiên Lôi, bởi vì cuộc nói chuyện thân mật đêm đó với Lý Tuyết, khiến cho Tống Hiểu Phân cảm thấy ngập nguy cơ. Tuy cô giáo này là thiếu phụ, nhưng khó đảm bảo sẽ không xảy ra vấn đề a.

- Có!

Dương Thiên Lôi biết, lúc này muốn trốn tránh là không thể nào, bởi vì ánh mắt của cô giáo đã thuận theo ánh mắt của mọi người nhìn về phía hắn, cho nên, chỉ có thể đứng dậy, lên tiếng.

- Mời ngồi! Sau này không được trốn học nữa đó.

Vốn nghĩ rằng sẽ bị phê bình vài câu, nhưng không nghĩ tới chính là Thư Huỳnh vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, ngưng mắt nhìn Dương Thiên Lôi nói. Nghe xong lời này khiến cho Dương Thiên Lôi thở phào nhẹ nhòm.

Nguyên bản khi nhìn thấy Thư Huỳnh, Dương Thiên Lôi còn tưởng rằng "đào hoa đại vận" đã tiến hóa đến mức độ ngay cả thiếu phụ cũng không buông tha, nội tâm quả thực không yên. Nếu không thế quái nào mình vừa xuất hiện lại đụng ngay mỹ nữ nhất đẳng?

Gần hai giờ liên tục học tập không có thời gian nghỉ ngơi, Thư Huỳnh ngoại trừ ngẫu nhiên vô ý liếc nhìn Dương Thiên Lôi ra, cơ bản không có bất kỳ dị thường nào.

Cho đến sau khi tan học, Dương Thiên Lôi và Tống Hiểu Phân cùng với Lý Ngọc ra khỏi phòng cũng vô cùng bình thường.

Bất quá, Dương Thiên Lôi không biết rằng, khi Thư Huỳnh rời khỏi phòng học, trở lại văn phòng liền lập tức lên mạng phát ra tin nhắn với một tài khoản có nickname "mỹ nữ San San", rất nhanh hai người liền hàn huyên.

Chạng vạng, Dương Thiên Lôi lại từ khu quốc tế Lam Phong một mình chạy tới cổng đại học Hoa Kiếm.

Một chiếc xe Bentley hào nhoáng sớm đã chờ ở chỗ này nửa tiếng. Đứng ở bên cạnh chiếc xe là một trung niên nhân mặc âu phục, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cổng trường, mặc dù chưa có nhìn thấy bất kỳ ai nhưng bộ dáng lại tràn ngập cung kính, giống như đang đợi đại nhân vật quan trọng.

Dương Thiên Lôi trực tiếp chạy qua.

- Trương Trị Trung?

Khi từ phía sau chạy đến gần trung niên nhân, toàn bộ tâm thần trung niên nhân đều tập trung vào cổng trường vẫn không hề phát giác ra, thanh âm của Dương Thiên Lôi mang theo một chút cuồng ngạo tự nhiên cùng lạnh lùng nói.

- A?

Trung niên nhân được Dương Thiên Lôi gọi là Trương Trị Trung tức thì xoay người nhìn về phía Dương Thiên Lôi, thân thể cũng nhịn không được run lẩy bẩy, thần tình cung kính, thật cẩn thận, nhỏ giọng nói:

- Thiếu chủ!

Có thể gọi tên hắn, Trương Trị Trung đương nhiên biết được thiếu niên lãnh khốc, anh tuấn ở trước mặt là ai. Người như hắn căn bản không có cơ hội nhìn thấy đại nhân vật của Hiên Viên Kiếm Tông, về phần Hiên Viên Cửu Dương càng không khả năng. Cho nên, hắn căn bản không biết, thiếu chủ trước mặt, cùng với bộ dáng trước kia đã hoàn toàn khác biệt.

Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng gật gật đầu.

Trương Trị Trung vội cúi đầu khom lưng, mở cửa xe cho Dương Thiên Lôi.

Sau khi tiến vào trong xe, Trương Trị Trung cung kính lấy ra một cái hộp giấy màu đen đưa tới trước mặt Dương Thiên Lôi, nói:

- Thiếu chủ, đây là di động mới của cậu, còn có một chi phiếu của Trương tiểu nhân biếu ngài, mật mã là phi dân. Tông chủ dặn sau khi ngài nhận được di động lập tức liên hệ với ngài ấy...

Dương Thiên Lôi lạnh lùng tiếp nhận.

- Thiếu chủ, ngài còn phân phó gì không?

- Không có! Khi nào có việc ta sẽ liên hệ với anh.

Dương Thiên Lôi nói xong định xuống xe.

- Thiếu chủ, tiểu nhân... Tiểu nhân đã chuẩn bị mười mỹ nữ trẻ tuổi, đều là xử nữ... Không biết có vinh hạnh được ngài nhận cho... Đây là hình của các nàng, hy vọng thiếu chủ có hứng thú...

- Hả?

Lông mi Dương Thiên Lôi hơi nhướn, tựa hồ rất hài lòng nhìn Trương Trị Trung, sau khi nhận lấy hình chụp, có vẻ như rất tùy ý nhìn qua. Dương Thiên Lôi đương nhiên rõ ràng, vì sao Trương Trị Trung lại chuẩn bị như thế, nếu hắn thật sự là Hiên Viên Cửu Dương, đương nhiên sẽ rất có thú tính. Nhưng hiện tại hắn chỉ là có hứng thú, dù sao, nếu Dương Thiên Lôi chuẩn bị nhúng tay vào Hiên Viên Kiếm Tông, biến nó thành một lực lượng bí mật của mình, vậy không thể không quản. Đương nhiên không thể làm cho mười cô gái đàng hoàng này chịu tai bay vạ gió.

Liên tục nhìn qua chín tấm hình, Dương Thiên Lôi đều không có biểu hiện gì khác thường, tựa hồ những cô gái này đối với hắn mà nói không gây được hứng thú. Bất quá Trương Trị Trung cũng không ủ rũ, bởi vì hắn biết trong mười cô gái này khẳng định có một cô khiến cho thiếu chủ nổi thú tính.

Quả nhiên, khi Dương Thiên Lôi nhìn thấy tấm ảnh cuối cùng, hai tròng mắt bất thình lình lóe ra hai đạo tinh quang, vẻ mặt cũng hơi đổi.

Thấy một màn như vậy, trong lòng Trương Trị Trung mừng thầm, vội vàng nói:

- Ánh mắt của thiếu chủ quả nhiên lợi hại... Thiếu nữ này là người xuất chúng nhất trong mười người, tiểu nhân cũng nhờ hồng phúc của thiếu chủ xảo hợp gặp được...

- Xảo hợp gặp được?

Dương Thiên Lôi nhíu mày hỏi.

- Chuyện này... Bởi vì thời gian gấp gáp, khi tiểu nhân chuẩn bị cho thiếu chủ đã kinh động đến cảnh sát, cô bé này vừa vặn xuất hiện, tiểu nhân vừa nhìn liền cảm thấy thiếu chủ khẳng định sẽ thích, cho nên, không tiếc hết thảy đại giới bắt nàng lại. Hy vọng thiếu chủ thích...

- Tốt lắm! Dẫn ta đi gặp các nàng!

Dương Thiên Lôi nói!