Huyền Thiên

Chương 978: Bắt thăm! Lão đầu tử!




- Không gian bích chướng! Không gian bích chướng! Bản tôn rốt cục có thể xuất thế rồi! Khặc khặc...

Yêu nghiệt Thần Tộc Phụ Thần hóa thân thành Dương Thiên Lôi, trải qua hơn một nghìn năm phi hành buồn chán, rốt cục lần đầu tiên cảm ứng được sự tồn tại của không gian bích chướng, theo tiếng cười to như sấm động của hắn, một tiếng "oanh long" vang lên, trực tiếp xé tan không gian bích chướng, bước chân vào Hồng Mông đại thế giới.

- A?

Trong nháy mắt bước vào, yêu nghiệt Phụ Thần kinh dị hô một tiếng, bất kể như thế nào hắn cũng không thể tưởng được, căn bản không cần tận lực cảm ứng, liền rõ ràng, không ngờ Hồng Mông đại thế giới lại tràn ngập một luồng khí tức nồng hậu quen thuộc. Đó là khí tức chỉ ở yêu nghiệt Thần Tộc mới có.

- Kiệt kiệt...Tốt, tốt! Không thể tưởng được, không thể tưởng được đại quân Thần Tộc ta đã đến rồi! Kiệt kiệt...

Thần Tộc Phụ Thần vô cùng hưng phấn cười lớn, hai tròng mắt tràn trề tinh thần, lóe ra hai đạo tinh quang, điều này đối với hắn mà nói quả thực chính là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống. Nguyên bản, hắn chỉ là một sợi thần niệm, mặc dù tâm cảnh tu vi siêu việt Đại La Kim Tiên vô số lần, nhưng nghĩ đến muốn tại trong Hồng Mông đại thế giới một lần nữa ngưng luyện ra thần cách, cũng là chuyện tương đối khó khăn. Đọc Truyện Online

Hơn nữa, khí tức của yêu nghiệt Thần Tộc trên người hắn, khẳng định sẽ bị sự vây công của tu luyện giả, cũng bởi vì như thế, hắn mới ở trong không gian hỗn loạn toàn lực tìm hiểu pháp tắc thần thông của bốn người Lục Áp đã phong ấn hắn trong trận đại chiến năm đó. Nguyên bản chuyện này là không thể nào, sở dĩ có thể thuận lợi tìm hiểu, một là hắn đã hoàn toàn hấp thu tôi luyện thần cách tự bạo của Lục Áp, hai là, bên trong khởi nguyên long mạch vốn đã ẩn chứa thần thông pháp tắc vô thượng của tiên ban, nó tìm hiểu xong khởi nguyên long mạch, rồi đi tìm hiểu tứ đại huyền khí của bốn người liền không gặp khó khăn gì. Sau khi tìm hiểu thành công, nó lại hóa thành thành "cơ duyên chi nhân" hòa hợp tứ đại huyền khí cùng với khí tức tương tự của Dương Thiên Lôi.

Làm như vậy, sau khi hắn tiến vào Hồng Mông đại thế giới, tu luyện giả căn bản không có khả năng cảm ứng được khí tức yêu nghiệt Thần Tộc trên người hắn.

Điệu thấp phát triển, cúi đầu tu luyện, đợi cảnh giới tăng lên, tích lũy đủ đan được, đó là lúc hắn trở về Địa Cầu. Nhưng mà hiện tại, hắn cần gì phải che giấu khí tức của Thần Tộc? Đại quân Thần Tộc hẳn nhiên là đã xâm nhập vào Hồng Mông đại thế giới này, khẳng định là chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, hắn chỉ cần khiêm tốn một chút, là có thể bằng vào tu vi nhược tiểu bây giờ, từng bước quật khởi, một lần nữa thượng vị.

Thân là vương giả Thần Tộc, không ai so với hắn hiểu rõ hơn bản chất cùng nhược điểm của Thần Tộc. Mà hiện tại, hắn có thể tùy thời tùy chỗ biến đổi hình dạng, hơn nữa có thể khẳng định Thần Tộc cùng tu luyện giả của Hồng Mông đại thế giới cũng sẽ không phát giác ra. Làm sao hắn có thể không hưng phấn được chứ?

- Vèo!

Bằng vào cảm ứng đặc thù của con dân Thần Tộc, yêu nghiệt Phụ Thần tức thì hóa thành một đạo lưu quang bắn đi.

- Không phải chứ? Như thế nào có thể như vậy?

Sau khi Dương Thiên Lôi mây mưa xong với Lý Tuyết, vốn là muốn theo đà thu phục một lượt Tống Hiểu Phân, Lý Hàn Mai, Liễu Diệc Kỷ cùng với bốn người nữ nhân tây phương Đan Ny, dựa theo trật tự quen biết, Dương Thiên Lôi lại không nghĩ rằng, lúc muốn kéo Tống Hiểu Phân đáng yêu ngây ngô đi thì lại gặp phải trở lực, tiểu nha đầu đỏ bừng cả khuôn mặt, không dám đi theo Dương Thiên Lôi tới mật thất nói chuyện nhân sinh.

Là thẹn thùng hay không Dương Thiên Lôi cũng lười suy nghĩ, trực tiếp đổi mục tiêu đến trên người Lý Hàn Mai, nhưng mà Lý Hàn Mai cũng đồng dạng như thế. Liễu Diệc Nhi cũng là như thế. Ngay cả đám nữ nhân tây phương Đan Ny nổi tiếng cởi mở cũng liên tục xua tay.

Dương Thiên Lôi hết sức buồn bực, chẳng lẽ thời gian sáu năm này, ca còn chưa thể lay động trái tim các nàng sao?

- Thiên Lôi ca ca, chúng ta đã thương lượng rồi.

Đúng lúc này, Tống Hiểu Phân rốt cục không đành lòng nhìn Dương Thiên Lôi rối rắm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên nói.

- Ách...Thương lượng xong cái gì?

- Bắt thăm! Bắt được ai thì là người đó! Dù sao chúng ta cũng trốn không thoát ma chưởng của anh.

Tống Hiểu Phân nói.

Khuôn mặt Dương Thiên Lôi đen lại, rất hiển nhiên các nàng không phải không muốn, mà là sau khi chứng kiến bộ dáng phơi phới của Lý Tuyết đều đã biết cái ý nghĩa của cuộc nói chuyện nhân sinh kia rồi, cho nên trong lòng mới ngượng ngùng không yên. Ai cũng muốn trở thành người cuối cùng, như vậy mới đỡ phải xấu hổ.

- Được! Làm đi, hôm nay chính là đêm chúng ta động phòng, tuy rằng có chút khó coi, nhưng s này ca sẽ cho các em phong quang.

Dương Thiên Lôi xoa tay nói.

- Ta tới chủ trì!

Khóe miệng Lăng Hi mang theo nụ cười, đối với sự vô sỉ của Dương Thiên Lôi không hề để ý, kỳ thật theo ý tứ của Lăng Hi, là nên sớm thu phục chúng nữ, bằng không sáu năm qua, tu vi chúng nữ cũng không quá khó coi như vậy.

- Lăng Hi tỷ tỷ, chẳng lẽ chị không tham dự sao?

Tống Hiểu Phân hỏi.

Khuôn mặt nhỏ Lăng Hi đỏ lên nói:

- Chị không thể tham dự, nếu như có thể, tên đại sắc lang này sao có thể để chị được giữ gìn như bây giờ. Được rồi, các người nhanh chóng bắt đầu đi.

- Hiểu Phân!

- A...

Tống Hiểu Phân là người bắt được thăm số một, sau khi một người rút thăm xong, Lăng Hi tức thì cười nói. Tiếp theo sau số hai là Đan Ny, Lý Hàn Mai là số ba, Liễu Diệc Nhi là số bốn.

- Không chịu, không chịu...Người ta nhỏ nhất, phải xếp cuối cùng, Diệc Nhi tỷ tỷ, chị đổi với em đi.

Tống Hiểu Phân đỏ bừng cả khuôn mặt, tội nghiệp chạy đến trước mặt Liễu Diệc Nhi nói.

- Đi thôi.

Chỉ có điều Dương Thiên Lôi lại một tay kéo Tống Hiểu Phân ngã vào lòng, vẻ mặt đáng khinh ôm Tống Hiểu Phân giãy dụa đi tới mật thất.

Tống Hiểu Phân ở trong chúng nữ, ngoại trừ Lý Tuyết ra, là nữ nhân thứ hai Dương Thiên Lôi quen biết. Sau nhiều lần tiếp xúc, trong lòng Dương Thiên Lôi đối với tiểu nha đầu này rất cưng chiều, không có cách nào khác, so sánh với mọi người, Tống Hiểu Phân một là tuổi nhỏ nhất, hai là vận mệnh bi thảm nhất, từ nhỏ chịu nhiều thống khổ, so với mình và Lý Tuyết thân là cô nhi còn thê thảm hơn rất nhiều, nhất là biết rõ bản thân sống khổ cực thế nào, vẫn gạt mẫu thân mình, sống vô cùng vui vẻ.

Có lẽ chỉ khi gặp được mình, cũng biết mình có thể chân chính cứu vớt nàng, nàng mới bắt đầu chân chính khoái hoạt.

- Thiên Lôi, người ta còn chưa có chuẩn bị tốt đâu.

Sau khi Dương Thiên Lôi ôm Tống Hiểu Phân đi vào mật thất, tiểu nha đầu cũng đình chỉ giãy dụa, giấu khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng ở trong lòng Dương Thiên Lôi, thấp giọng nói.

- Gọi anh là gi?

- Thiên Lôi ca ca.

- Còn chưa đủ! Hôm nay, chúng ta chính là động phòng a...Tiểu nha đầu.

Dương Thiên Lôi nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn giống như đóa hoa tươi, khóe miệng mang theo nụ cười xấu xa.

Tống Hiểu Phân như tinh linh, mặc dù đã hơn mười chín tuổi, cộng thêm ở trong không gian hỗn loạn mười sáu năm, nhưng bởi vì có Lăng Hi giúp rèn luyện thân thể, khiến cho bộ dáng của nàng cùng chúng nữ không có bất kỳ biến hóa nào, ngược lại bởi vì tu luyện được một chút da lông, cho nên càng hiển lộ rõ ràng khí chất đặc biệt của bản thân. Dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Hiểu Phân, ôm lấy thân thể mềm mại kia, Dương Thiên Lôi hoặc nhiều hoặc ít đều có chút cảm giác như đang đối mặt với tiểu muội muội. Đương nhiên, cũng chỉ là một chút, nếu không e rằng hắn không xuống tay được.

- Lão...Lão...Lão đầu tử!

Tuy rằng Tống Hiểu Phân vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn hiểu được Dương Thiên Lôi bảo mình gọi hắn là gì đó, chẳng qua là, cố lấy dũng khí, cái chữ "công" kia cũng không cách nào ra khỏi miệng được, cuối cùng, không biết làm sao lại nghĩ đến cách xưng hô lão phu lão thê trong phim truyền hình.

Phụt...

Dương Thiên Lôi thiếu chút nữa phun ra.

Mà Tống Hiểu Phân lại cười "khanh khách" thành tiếng.

- Có lão nhân nào trẻ tuổi, đẹp trai như vậy sao? Muốn ăn đòn hả?

Dương Thiên Lôi nói xong mạnh mẽ đè thân thể Tống Hiểu Phân xuống, vỗ bành bạch vào cái mông đàn hổi kia. Chỉ có điều, nói là vỗ không bằng nói là vuốt ve...

Làm hại Tống Hiểu Phân thét chói tai liên tục.

- Không được...Không được mà...Người ta gọi không phải là được sao...Lão...Lão công! Lão công! A...

Bởi vì bản thân có cửu âm tuyệt mạch, tuy rằng nguyên bản không cường đại bằng cửu âm tuyệt mạch của chị em Hắc Long, nhưng Tống Hiểu Phân trải qua mười sáu năm tu luyện, so với chị em Hắc Long lúc trước cường đại hơn rất nhiều, nhất là nàng vẫn còn là xử nữ. Cho nên, khi hai người quấn lấy nhau, cửu âm tuyệt mạch trong cơ thể Tống Hiểu Phân tức thì bắt đầu phát huy tác dụng, làm cho tiểu nha đầu chưa hiểu sự đời trở nên tương đối chủ động, so với Lý Tuyết không kìm lòng nổi mà nghênh tiếp thì điên cuồng hơn nhiều, nhất là, chiếc dùi nóng hừng hực kia của Dương Thiên Lôi, khi chậm rãi đâm vào đào nguyên bí động thì cửu âm tuyệt mạch trong cơ thể Tống Hiểu Phân cũng bị khí tức của Dương Thiên Lôi hấp dẫn, tức thì điên cuồng vận chuyển.

Âm dương hòa vào nhau!

Như mộng như ảo!

So sánh với lần đầu tiên của chị em Hắc Long, giờ phút này Dương Thiên Lôi cùng Tống Hiểu Phân chân chính là linh nhục hòa vào nhau, quả thực không cách nào hình dung, làm cho Dương Thiên Lôi không thể không thừa nhận, mỗi người đàn bà đều có điểm đặc biệt của riêng mình, mà như tiểu tinh linh Tống Hiểu Phân có một hương vị thậm chí Dương Thiên Lôi cũng chưa bao giờ hưởng thụ qua.

- Thiên Lôi ca ca...

- Lão công...

Tống Hiểu Phân nỉ non, nàng không hề ngờ tới chuyện tình khiến nàng sợ hãi này bấy giờ lại khiến nàng hiếu kỳ muốn khám phá, nàng cảm thấy bản thân mình như muốn nổ tung, cái loại cảm giác hoàn toàn chiếm giữ người mình thương này khiến cho nàng đến bây giờ mới hiểu được, vì sao "hợp hoan" lại trở thành nhân tố quan trọng nhất gắn bó quan hệ vợ chồng, nàng muốn Dương Thiên Lôi mạnh bạo hơn nhưng vì vẫn có chút rụt rè nên chỉ kêu được hai chữ lão công liền không thể nói tiếp nữa, chỉ có thể cuồng dã giãy dụa bờ eo của mình, nghênh hợp với Dương Thiên Lôi.

- Tiểu nha đầu, lão bà ngoan là ở trước mặt chồng không cần che đậy. Em càng phóng túng, lão công càng vui vẻ.

Dương Thiên Lôi cảm thụ được Tống Hiểu Phân cuồng dã vặn vẹo dưới thân, tức thì minh bạch "ngôn ngữ cơ thể" này của Tống Hiểu Phân, nhưng gia hỏa vô sỉ lại cố ý đẩy chậm tốc độ, tràn ngập khiêu khích nói.

Nam nhân, cực kỳ khoái nữ nhân của mình khi làm chuyện ấy với mình thì trở nên cuồng dã, càng cuồng dã, càng khoái, ách...đương nhiên là chỉ giới hạn cho chính mình.