Thời tiết lúc sáng sớm mang theo làn gió lành lạnh thổi vào mặt anh, thu hết phong cảnh xung quanh vào trong tầm mắt, rất có cảm giác bao quát khắp non sông.
Chân khí trong cơ thể thỏa thích chảy xuôi khắp tứ chi, một loại khí phách tự nhiên nảy sinh! Loại sức mạnh này không giống quyền thế.
Tiền tài sẽ thay đổi vì ngoại vật, thứ tồn tại chân thật chỉ có căn cơ anh tự gây dựng lên.
Nếu anh không tu luyện được chân khí thì tối hôm qua chắc chắn sẽ bị Diệp Thanh Phi đánh cho tàn phế, sau đó hung ác nhục nhã một trận! Nhưng hiện tại anh có sức mạnh, người chịu nhục ngược lại là Diệp Thanh Phi.
Lúc này, di động Đường Hạo Nhiên để ở bên cạnh bỗng nhiên reo lên.
“Đường thiếu, cậu thật sự nghĩ kỹ rồi sao? Muốn đi Bảo Tế Đường so tài y thuật với Vương Tấn Lợi?” Thanh âm có chút sốt ruột của Ninh Đình Trung truyền tới từ đầu bên kia điện thoại.
Đường Hạo Nhiên nhìn ánh mặt trời ngày càng rực sáng ở phương xa, nói:
“Anh cảm thấy tôi còn có cơ hội lựa chọn sao? Chẳng qua Vương Tấn Lợi là muốn mượn cớ khiến tôi khó xử, cho dù tôi từ chối, anh ta vẫn sẽ nghĩ cách làm ra chuyện xấu khác thôi.”
Ninh Đình Trung thở dài nói:
- Cũng đúng! Vương Tấn Lợi kia cũng thật đáng ghét, xuất thân từ gia tộc Đông y, lại cứ muốn so y thuật với cậu, cái này chính là ức hiếp người quá đáng.
- Đúng rồi, cậu đang ở đâu?
- Tôi qua đón cậu! Chắc là chiều nay bố tôi sẽ trở về, tôi đưa cậu đi gặp ông ấy.
Đường Hạo Nhiên nói ra địa chỉ của mình.
“Đúng rồi! Tôi có một đứa em họ vừa đi học ở Đại học thành phố S, lớn lên rất xinh đẹp, đến lúc đó giới thiệu cho cậu.”
Vừa nghe Đường Hạo Nhiên nói đang sống ở ký túc xá Đại học thành phố S, Ninh Đình Trung không nhịn được nói.
“Em họ này của tôi cùng với con gái nhà họ Lý được mệnh danh là hai hoa khôi của Đại học thành phố S đấy, người bình thường tôi không nỡ giới thiệu đâu.”
Đường Hạo Nhiên nhanh chóng từ chối.
Chỉ có điều lông mày hơi động một chút, hai hoa khôi của Đại học thành phố S, danh hiệu này hình như anh đã từng nghe qua thì phải.
Ở ký túc xá rửa mặt qua loa một chút, sau đó Đường Hạo Nhiên đứng chờ ở trước cửa trường học.
Đợi không bao lâu, một chiếc BMW màu đỏ tươi “két” một tiếng dừng ở trước người anh.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt nữ giới trang điểm khá đậm, ăn diện quần áo quý giá nhìn Đường Hạo Nhiên, cười nói: “Ơ, đây chẳng phải là tên trai bao được Lý Ngọc Lan bao nuôi sao? Tại sao lại đứng ở chỗ này vậy? Không lẽ bị Lý Ngọc Lan vứt bỏ rồi?”
Người đến không phải ai khác, chính là Lê Nhược Nam. Lúc đó khi Lý Ngọc Lan dẫn Đường Hạo Nhiên đến kí túc xá của cô ấy, đã gặp mặt người này ở cửa.
Trong lòng anh khẽ động, cuối cùng cũng nhớ ra hai hoa khôi của trường trong miệng Ninh Đình Trung vừa rồi là ai. Một người là Lý Ngọc Lan, người còn lại chính là Lê Nhược Nam.
“Chà! Quả nhiên là trai bao Lý Ngọc Lan bao nuôi, ngay cả tính cách xấu xa cũng giống cô ta như đúc.” Lê Nhược Nam khinh thường nói.
Cô ta quan sát Đường Hạo Nhiên một lúc, sau đó mở miệng: “Không thể không nói cậu cũng thật là đáng thương, bây giờ bị Lý Ngọc Lan vứt bỏ, lại suy đồi đến mức độ này! Có muốn tôi đại phát từ bi chở cậu một đoạn đường hay không?”
Đang nói chuyện, một chiếc Audi màu đen “két” một tiếng dừng ở nơi cách hai người không xa… Thân thể mập mạp của Ninh Đình Trung vất vả di chuyển từ trong xe ra, đi về phía hai người.
Lê Nhược Nam cũng nhìn thấy Ninh Đình Trung, vội vàng đi ra khỏi xe, đến bên cạnh anh ta thân thiết nói: “Anh họ! Em tự mình đi là được rồi! Anh còn đích thân đến đây làm gì?”
Ninh Đình Trung ngượng ngùng cười bảo: “Anh tới không phải để đón em! Anh đến đón một người bạn.”
Lê Nhược Nam trêu chọc: “Ở Đại học thành phố S này còn có người có thể để anh họ tự mình đến đây nghênh đón sao?”
“Trung béo! Anh đã đến rồi.” Đúng lúc này, thanh âm của Đường Hạo Nhiên vang lên từ phía sau Lê Nhược Nam.
Nghe được hai từ “Trung béo”, vẻ mặt Lê Nhược Nam đột nhiên thay đổi! Cô ta hiểu rõ người anh họ này của mình, bình thường ghét nhất người khác gọi anh ấy là “Trung béo”.
Nhưng cảnh tượng Ninh Đình Trung nổi giận trong dự đoán của cô ta cũng không xảy ra, chỉ thấy Ninh Đình Trung vẫn bình thường vui cười hớn hở nói: “Đường thiếu! Để cậu chờ lâu rồi.”