Huyền Thoại Thánh Y

Chương 67: Gây Sự Vô Lý



“Đường Hạo Nhiên! Y thuật của anh tốt như vậy vì sao lúc trước khi khám bệnh cho mẹ tôi lại không nói? Làm mẹ tôi phải chịu nhiều khổ sở như vậy! Có phải anh cố ý không!”

Lúc Đường Hạo Nhiên chuẩn bị đứng dậy rời đi, một âm thanh nho nhỏ ở bên cạnh truyền đến.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Ngọc Lan tràn đầy tức giận, lạnh lùng nhìn Đường Hạo Nhiên.

“Ha ha!” Đường Hạo Nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nói:

- Khi ấy tôi đã nói với người nhà họ Lý về bệnh tình của mẹ cô, nhưng nhà họ Lý mấy người có tin không?

- Lúc ấy nếu như tôi nói y thuật của tôi vô cùng siêu phàm, thì cô có tin không? Nhà họ Lý các người có tin không?

Hai câu chất vấn liên tiếp của Đường Hạo Nhiên khiến sắc mặt của Lý Ngọc Lan càng thêm khó coi.

Lời của Đường Hạo Nhiên đúng là không sai, lúc ấy cho dù anh có nói y thuật của mình còn tốt hơn cả Vương Tấn Lợi, e là cũng chỉ nhận lại càng nhiều lời cười nhạo mà thôi.

Ngay cả Lý Ngọc Lan cũng không biết vì sao mình lại hỏi một câu vô lý như vậy.

“Hừ! Tóm lại là do anh không đúng! Nếu lúc đó anh kiên trì hơn chút nữa, nói không chừng tôi sẽ tin anh.” Lý Ngọc Lan cãi lý.

“Cố tình gây sự!” Đường Hạo Nhiên lạnh lùng nói.

Nói xong câu đó, Đường Hạo Nhiên lập tức xoay người rời khỏi Bảo Tế Đường, bỏ lại cô tiểu thư nhà họ Lý đang bừng bừng tức giận.

Ninh Đình Trung cũng theo sát đằng sau anh.



“Cậu Vương! Tên nhóc này đúng là không biết tốt xấu, cậu đã nói như vậy rồi, anh ta không những không biết ơn mà còn dám từ chối, cậu có muốn tôi tìm người dạy cho anh ta một bài học không?”

Trong mắt chú Đinh lộ ra vài phần hung ác khó lường.

Vương Tấn Lợi lắc đầu, nói:

- Quên đi! Không bao lâu nữa sẽ diễn ra Đại hội Y thuật cổ truyền ở thành phố S.

- Sở dĩ tôi muốn mượn sức anh ta, một là vì để đến lúc đó nhà họ Vương có thể nắm chắc thêm vài phần thắng, thứ hai là để bớt đi một đối thủ.

- Nếu chí của anh ta không ở nơi này, vậy thì cũng không cần để ý tới anh ta nữa.

“Cậu Vương! Nói không chừng, y thuật của tên nhóc họ Đường này cũng chẳng ra gì? Nếu như cậu sử dụng Ngũ Long châm pháp chưa chắc sẽ thua tên nhóc đó.” Chú Đinh nói.

Vương Tấn Lợi nghe vậy, lông mày hơi nhướng lên, một cỗ khí tức ngạo nghễ tản ra, nói:

- Ngũ Long châm pháp chính là bí mật gia truyền của nhà họ Vương, làm sao có thể mang ra để ganh đua với người.

- Có điều chú nói cũng không sai! Tuy rằng anh ta có một số kỹ năng trong châm cứu nhưng nếu như tôi sử dụng Ngũ Long châm pháp, có lẽ cũng có thể ngang sức ngang tài với anh ta.

Chú Đinh cũng có vẻ kiêu ngạo như vậy, dường như vô cùng tự hào về điều đó.

“Cậu Vương! Có phải vừa rồi cậu nói Đại thuật Y thuật cổ truyền ở Thành phố D sắp bắt đầu không?” Lý Ngọc Lan hỏi.



Vương Tấn Lợi gật đầu, nói:

- Một tháng sau sẽ bắt đầu! Sở dĩ lần này tôi đến thành phố S là để mời giáo sư Thẩm Dũng tham gia.

- Chỉ là không ngờ tới thành phố S này tuy nhỏ, thế mà lại có người như Đường Hạo Nhiên.

- E là y thuật của anh ta còn tốt hơn giáo sư Thẩm Dũng mấy phần, có thể nói là bác sĩ tài giỏi nhất thành phố S.”

“Giỏi nhất thành phố S?” Lý Ngọc Lan ánh mắt sáng ngời, lắc lắc đầu, nói: “Anh ta còn chưa đủ sức đảm đương nổi cái danh đó.”

“Ồ?” Vương Tấn Lợi nói: “Ngọc Lan! Lời này của cô là có ý gì? Chẳng lẽ thành phố này còn có vị lang trung nào y thuật cao tay hơn cả Thẩm Dũng và Đường Hạo Nhiên ư.”

Lý Ngọc Lan gật gật đầu, sau đó nói ngắn gọn một chút về căn bệnh kỳ lạ mà mẹ của cô mắc phải cách đây một thời gian cùng với cách thức làm sao để chữa khỏi nó.

Trên mặt Vương Tấn Lợi lộ ra thần sắc khác thường, trầm ngâm một lát, nói: “Nếu thật là như thế, thì có lẽ y thuật của vị bác sĩ kia đã đạt tới trình độ của ông nội tôi rồi! Chỉ là không biết rốt cuộc là ai? thành phố S từ khi nào lại có một nhân vật lớn như vậy?”

Lý Ngọc Lan nói:

- Lúc ấy là giáo sư Thẩm Dũng giới thiệu, có lẽ ông ấy có hiểu biết về vị kia.

- Nhưng tôi dám khẳng định, y thuật của Đường Hạo Nhiên chắc chắn không bằng vị tiên sinh thần bí kia.

- Nếu như cậu có thể mời ông ấy đến Đại hội Y thuật cổ truyền lần này, thanh danh của nhà họ Vương các người chắc chắn có thể vang xa!

Vương Tấn Lợi gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết.