Ngaooo!
Một thanh âm quái dị, cực kỳ bén nhọn vang lên tận trời.
Sau đó nước bắn tung tóe cuối cùng cũng để lộ hình dạng thật của thủy quái.
Một sinh vật hình rắn toàn thân đầy lân giáp màu xanh đen cực lớn, xuất hiện trước mắt hai người.
Sinh vật nhìn như rắn mà không phải rắn này, thể tích khá lớn, thân dài cỡ khoảng 9, 10 mét, nhưng cả người được một tầng hắc vụ nhàn nhạt bao phủ, có vẻ cực kỳ yêu dị.
Mà ngoại trừ bộ phận đầu đều giống như một con hắc mãng, thì toàn thân còn lại đầy những lân giáp màu đen lấp lánh tỏa sáng.
Đặc biệt ở mi tâm, giữa đôi mắt có một viên đá ánh lục vô cùng lung linh.
Con ngươi Trường Thanh co rụt lại nhưng không phải sợ hãi mà là vui mừng.
Hắn không ngờ mục tiêu lần này ở trên trán con súc sinh này.
May có tên kia trợ giúp, nếu không dựa vào mình ta không thể tìm được nó.
Nếu tìm được cũng không sức đánh lại.
Quả nhiên, đường ta đi có quý nhân phù trợ, việc ta làm...!ắt có lão thiên bảo kê.
Hắc Giao, chủ nhân thực sự của hồ Hàm Thủy.
Nhưng không đợi Khởi Minh suy nghĩ nhiều, Hắc Giao đang ưỡn thân, thò đầu nhìn xung quanh.
Nó nhanh chóng đã tìm được thủ phạm đã quấy rầy không cho nó nghỉ ngơi, đôi mắt nhỏ xanh biếc ở hai bên đầu, hung quang chợt lóe, hé miệng ra, lại là hai cột nước màu đen.
(P/s: Trời tối làm gì biết được nước màu gì, đen thôi!)
Khởi Minh cũng không sợ hãi, nhẹ nhõm né cột nước, lấy đà lao tới.
Nhưng Trường Thanh không được như vậy.
Hắn hiện giờ còn chưa thoát được cơn sốc trước hình dạng thật của Hắc Giao, ngây người nhìn cột nước bắn tới.
Bùm một tiếng, hắn liền bị đánh bay.
Cũng may sát thương của Hắc Giao chưa đến mức Onehit nên hắn vẫn còn bò dậy được.
Trường Thanh chịu đòn cũng nhanh chóng lấy lại thanh tỉnh, liếc nhìn Khởi Minh còn đang hăng say đánh nhau với Hắc Giao, không khỏi thở phào một tiếng.
Còn may chưa lộ...
Nhưng tránh được cơn sốc trước hình ảnh to lớn của Hắc Giao, Trường Thanh lại rơi vào cơn sốc thứ hai.
Sao...!sao...!hắn có thể làm được như vậy...!?
Trước mắt Trường Thanh hiện ra khung cảnh vô cùng phi thường.
Một người trùm kín trong bộ choàng đen, giương cao liêm đao chiến đấu với con quái vật.
Không...!không...!đó không phải là chiến đấu, giống như...
Hắn đang múa!
Tử Thần Liêm Đao là đạo cụ múa.
— QUẢNG CÁO —
Hắc Giao là bạn nhảy.
Từng bước di chuyển nhẹ nhàng linh loạt, có nhanh có chậm như thể một quy luật trừu tượng nào đó.
Kết hợp với áo choàng chấm đất che kín đi đôi chân khiến hắn như thể đang bay lượn xung quanh Hắc Giao.
Liêm đao to lớn nhưng không cồng kềnh, lướt trên từng lớp da thịt của nó.
Mỗi lần lướt qua đều mang theo các giọt máu đỏ, ánh nguyệt phản quanh trên đầu lưỡi liềm càng lộ vẻ yêu dị.
Trăng khuyết lưỡi liềm sáng rực tạo với cuộc chiến và Trường Thanh thành 1 đường thẳng lấy Khởi Minh và Hắc Giao làm giữa.
Nhưng trong mắt Trường Thanh, vầng trăng khuyết sáng rọi như thể là rèm sau của sân khấu, nơi hắc y nhân thể hiện vũ đạo tuyệt đỉnh của mình.
Khung cảnh tuyệt đẹp, đẹp đến mức khiến Trường Thanh ngây ngất, không tự nhủ mà đắm chìm.
Và còn một điều Trường Thanh không biết, hắn là người đầu tiên được chứng kiến Khởi Minh chiến đấu, một huyền thoại lần đầu thể hiện sức mạnh của mình trước mặt thế gian.
Nhưng đó là chuyện của sau này...
Quay trở lại với nhân vật chính của chúng ta.
Hiện giờ Khởi Minh đang vô cùng khó chịu.
Những điều đang xảy ra hoàn toàn không làm trong dự tính của hắn.
Cmn, tên ngu xuẩn!
Ngươi đã diễn thì diễn cho chót đi, sao mẹ nó bỏ giở giữa chừng như vậy, ta làm sao biết được phối hợp.
Liếc nhìn cột máu và sát thương cơ bản của Hắc Giao, Khởi Minh liền có chút tính toán.
Một lần nữa chắc cũng không chết được...
Khuỵch một tiếng, Khởi Minh không may mất đà, trượt chân lao về phía Trường Thanh.
Hắc Giao trong cơn kích thích không có chuyện bỏ qua cho hắn liền đuổi theo.
Phụt!
Một cột nước đen nữa lại bắn ra từ miệng nó.
Lần này, tất nhiên người dính phải có và chắn chắn không phải Khởi Minh.
Bùm!
Trường Thanh lần nữa bị đánh bay.
Cơ thể dính đầy dịch nhờn, vô cùng khó chịu.
Tiền bối, ngươi có sao không?
Nghe lời hỏi thăm từ tiểu bối trước mặt, cuối cùng Trường Thanh cũng lấy lại tỉnh táo.
Hừ, ngươi nghĩ ta có thể bị làm sao? Chẳng qua ta đang mải suy tính lỗi sai trong phương thức chiến đấu của ngươi, quên mất nơi này là chiến trường.
Ai da, con súc sinh này phun dịch cũng hôi thối.
Khởi Minh thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
May mắn còn diễn, không đến nỗi...
Tiền bối vậy ngươi đã tìm ra sai lầm của ta chưa?
Ta...!ta...
— QUẢNG CÁO —
Cmn, ta biết gì đâu mà ngươi hỏi ta?
Tất nhiên ta đã biết, ngươi chiến đấu...!nhịp điệu không đồng đều, tính...! tính sát thương chưa chuẩn xác và...!và...!và à đúng rồi, ngươi quá theo đuổi hoa lệ, rất nhiều động tác thừa không cần thiết.
Điều đó khiến sát thương chưa được tối ưu.
Ngoài ra, cách ngươi cầm liềm...
Phù!
Cũng may, ta đọc nhiều truyện, mấy cái này chém gió không khó.
Trường Thanh thở phào nhẹ nhõm, gương mặt lộ phần đắc ý, có vẻ như hắn rất hài lòng với lời nhận xét tâm đắc này.
Tất nhiên Khởi Minh cũng không quan tâm hắn nói gì, chỉ cần có cái cớ để...
Dạ, tiền bối nói quả không sai, ta học được rồi.
Khởi Minh giọng nói mang phần vui sướng, nhưng khuông mặt lại không chút biểu cảm như thể miệng và mặt là hai cơ quan tách biệt.
Cũng may có mặt nạ che chắn tốt...
Để ta thử xem!
Nói rồi, Khởi Minh lấy nhịp lao tới Hắc Giao.
Nhưng lần này không như trước, liêm đao khập khững, ngượng ngịu vô cùng.
Bộ pháp mất đi mượt mà.
Do đó, máu Khởi Minh càng lúc càng giảm, khiến hắn không khỏi vội vàng lấy thuốc phục hồi sinh lực ra dùng nhưng đáng tiếc đó chỉ có thể kéo dài chút thời gian...
Chết tiệt, sao ta không làm được.
Khởi Minh sốt sắng lui về, quay đầu nhìn ra sau, nhanh lúc đó hắn liền bắt gặp hình ảnh tiền bối đáng kính đang rón rén chạy ra xa.
Tiền bối ngươi đang..?
Nghe thấy tiểu bối gọi tên, Trường Thanh càng hốt hảng chạy nhanh hơn.
Cmn, tên súc sinh lừa đảo, ngươi đứng lại!
Cuối cùng, Khởi Minh cũng nhận ra mình bị lừa, tức giận hét lớn, muốn lấy đà đuổi theo nhưng đã không kịp.
Hắc Giao đã không bỏ lỡ cơ hội này, liền phun cột nước vào lưng hắn.
Và mới sinh lực ít ỏi của mình, Khởi Minh đã không chịu được và biến mất.
Ngươi...!ngươi đợi đó...!Ta...!ta...!sẽ trả thù mối nhục này.
Khởi Minh trút lấy chút hơi tàn trước khi bình máu cạn sạch.
Trường Thanh vốn chỉ chỏ qua loa, ai ngờ rằng tên tiểu bối kia làm theo thật.
Hóa thành chữa lợn lành thành lợn què.
Tất nhiên hắn sẽ không ngu đến mức còn dám ở lại, lựa lúc Khởi Minh còn đang mải chiến đấu với Hắc Giao liền quay chân chuồn trước.
Nào ngờ, đã bị tên kia phát hiện, giật mình, chạy như điên.
Và với bản năng vô thức ở một kẻ chạy trốn, sẽ thi thoảng quay đầu nhìn đối tượng đuổi theo mình.
Đúng như những gì các ngươi nghĩ, hình ảnh Khởi Minh ngã xuống đã in nên võng mạc Trường Thanh.
Cmn, ngươi thế cũng chết được sao?
— QUẢNG CÁO —
Trường Thanh có chút im lặng.
Hắn không ngờ có kẻ ngu đến mức nghe lời một kẻ lần đầu gặp mặt mà bị quái đánh chết.
Nhưng điều đó nhanh chóng bị Trường Thanh vất ra khỏi đầu.
Việc lúc này hắn cần suy nghĩ là chạy tiếp hay ở lại?
Tiếp tục chạy, Trường Thanh chắc chắn mình có thể kết thúc mối duyên nợ này.
Tên kia chắc chắn sẽ không có thể mình được hắn.
Bộ đồ hắn mặc trên người chỉ là đồ phổ thông, phổ thông đến mức quốc dân.
Ít nhất hơn 50% người chơi trong Tân thủ thôn đều mặc như vậy.
Ngoài ra hắn từ đầu đến cuối đều che kín mặt nạ, không lọt một khe mắt, đến cả giọng cũng biến âm...!tên kia tìm bằng mắt.
Nhưng liếc nhìn cột máu trên đầu Hắc Giao...!không tới 2%.
Bỏ đi bây giờ mà nói hắn tiếc đứt ruột.
Tên kia còn ít nhất ba phút mới hồi sinh.
Cuộc phân vân không kéo dài mất giây liền kết thúc.
Cán cân lý trí đã nghiêng về ở lại.
Cuối cùng, lòng tham vẫn nặng hơn an toàn bản thân.
Cổ nhân nói, chim chết vì mồi, người chết vì tiền quả thực...!Không sai!
Rút thanh chùy thủ từ góc áo, Trường Thanh cắn răng lao lên, từng lưỡi dao chém nên cơ thể Hắc Giao.
Lưỡi đầu, chém!
Lưỡi hai, chém!
Lưỡi ba, chém!
Còn một lần nữa, viên đá thứ ba liền là của ta...!Hahaha
Không chút ý thức xung quanh, Trường Thanh nhiệt huyết sôi trào gầm lên, như thể việc đó có thể khiến hắn mạnh hơn.
Và tất nhiên điều đó hoàn toàn đúng.
Không phải tự nhiên trên các chiến trường cổ đại luôn tồn tại loại quân chuyên đánh trống thổi kèn cổ vũ sĩ khí quân đội.
Nhìn lưỡi dao cuối cùng sắp tiếp xúc với da thịt Hắc Giao, đôi mắt Trường Thanh không khỏi hiện nên vẻ sung sướng, xen lẫn tham lam.
Nhưng đúng lúc này, một đường khí vượt trước chém đứt đôi cơ thể Hắc Giao, đồng thời một giọng nói lạnh lùng vang lên chậm rãi ngay sau lưng hắn:
Ồ, viên đá đó...!là mục tiêu của ngươi sao?
Đúng vậy...!Hế?
Trường Thanh vui sướng nói trong vô thức.
Tuy Hắc Giao không phải là Trường Thanh giết nhưng vì bị cướp quái quá xát nút nên hắn còn chưa định hình lại tâm trí.
Tất nhiên não hắn cũng không chậm tới mức phế thải.
Mồ hôi từ trán Trường Thanh nhỏ thành dòng lăn trên toàn cơ mặt hắn.
Ngươi...!ngươi...!ngươi không phải chết rồi sao?.