Huyền Thoại Vampire Trắng

Chương 10: Chương 10




Gia Huy giương đôi mắt màu tím lạnh lẽo nhìn vào thân xác đang nằm gục dưới đất kia, ánh mắt lóe lên nhiều tia sáng khác lạ rồi từ từ biến mất hết. Cúi xuống bế thân người ấy lên rồi nhìn vào những người còn lại
-Các ngươi hãy quên hết chuyện hôm nay đi.
oOo
Cạch!!
Cánh cửa phòng được mở ra, bên trong là một căn phòng vô cùng sang trọng và lộng lẫy, trên giường một người đang nằm thiêm thiếp và một người đang ngồi nhìn chằm chặp vào người trên giường kia. Chợt thấy có người bước vào, cậu lập tức đứng lên
-Cậu ta sao rồi? Gia Huy lên tiếng, mắt nhìn vào người trên giường
-Tôi đã băng bó rồi, cậu ta đã dần hồi phục. Khí sắc cũng tốt hơn nhiều. Cậu thanh niên đáp lời
-Cậu làm tốt lắm Quốc Bảo. Nói rồi Gia Huy quay lại nhìn người trên giường. Đúng là cậu ta rồi
-Có lẽ là vậy. Nếu là người bình thường thì chắc ko sống nỗi đâu ạ. Quốc Bảo lên tiếng. Nhưng khi băng bó cho cậu ta…có 1 điều kì lạ…Cậu ấy quấn băng quanh ngực…
-Quấn băng quanh ngực ư? Gia Huy khẽ nhíu mày…Tại sao cậu ta phải làm thế?
-Tôi vẫn chưa kiểm tra
Gia Huy nhìn đăm đăm vào người trên giường, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi ngờ vực. Đôi mắt màu tím ấy khẽ ánh lên rồi bước đến gần chiếc giường. Gia Huy đưa bàn tay thon dài của mình đến gần người kia, tay nắm vào mép băng ngang ngực định tháo ra
Bốp!!!

-Anh đang làm gì vậy?? Tôi giật mình tỉnh dậy sau một tiếng hét chói tai vang vọng trong đầu, nỗi sợ hãi mơ hồ vẫn xâm chiếm tâm hồn tôi, có một cái gì đó đã xảy ra trong quá khứ…
Thật sự đã xảy ra chuyện gì?? Tôi ko nhớ? Tất cả trong tôi chợt chỉ còn một màu đen u ám…
Lúc nãy tôi cảm thấy trong cơ thể dường như có lửa đốt, rất khó thở rồi…Tôi thấy Gia Huy đưa tay định tháo lớp băng ra
-Cậu tỉnh rồi à ? Gia Huy lên tiếng, mắt vẫn nhìn vào tôi
-Ngươi định lợi dụng lúc ta bất tỉnh rồi giở trò gì vậy hả? Tôi thét lên, một cảm giác ngượng ngập, sợ hãi mơ hồ khẽ len nhẹ qua từng ngóc nghách trong cơ thể tôi
-Cậu là con trai mà sợ bị tôi lợi dụng ư? Gia Huy nhíu mày nhìn tôi
-Tôi… Tôi lúng túng, thật sự tôi ko biết cảm giác kì lạ đang chế ngự trong lòng, tôi có cảm giác mình đã thực sự trở thành một thiếu nữ với những cảm xúc lo sợ mơ hồ. Tôi vội quay mặt đi, lấp liếm. Con trai thì sao? Đột nhiên thấy có người chạm vào mình thì suy nghĩ như vậy là đúng rồi.
-Ngài Gia Huy thắc mắc về việc tại sao cậu lại quấn băng quanh ngực nên muốn kiểm tra tôi. Một cậu thanh niên cung kính đáp lời tôi
Tôi giật mình quay lại chàng thanh niên đó. Cậu ấy rất đẹp trai. Một vẻ đẹp khiến cả con trai và con gái ghen tị và đem lại cho người khác một cảm giác thông thái, đáng tin tưởng. Chàng trai đó nom lớn hơn tôi vài ba tuổi, đeo mắt kính trông rất trí thức, mái tóc màu nâu sẫm, đôi mắt cũng vậy
Chợt một luồng kí ức quay về, tôi vội vàng lấy tay chạm vào lưng, nơi bị những người kia đâm vào.
-Đâu rồi? Tôi bật kêu lên thành tiếng. Vết thương sau lưng tôi đã liền sẹo, dường như chỉ còn một vết mờ mờ vì khi chạm vào đó tôi ko cảm thấy gồ gề hay bị nhô lên. Sao…sao lại thế? Tôi ngước đôi mắt bàng hoàng nhìn hai người trước mặt
-Nếu cậu là người bình thường thì có lẽ cậu đã chết rồi. Chàng trai đó từ tốn trả lời tôi
-Cái gì? Tôi hét lên. Nếu vậy tôi là…là…tôi ngắc ngứ ko nói hết được câu hỏi của mình.

Tôi định hỏi gì? Định hỏi tôi là con người hay ác quỷ ư? Tôi ko thể hỏi đúng hơn là tôi ko dám hỏi. Tôi sợ…sợ phải đối mặt với câu trả lời của họ. Tôi thần người ra, câu hỏi trên môi mấp máy vài tiếng rồi rơi vào thinh lặng
-Xin cậu bình tĩnh. Gia Huy nhìn tôi, ánh mắt có vài tia hối hận đan xen với nét lạnh lùng tạo thành một thứ ánh sáng kì lạ, cậu ta nhìn tôi, giọng đều đều. Tôi sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện. Quốc Bảo cậu ra ngoài lo những việc tôi nói đi
-Vâng thưa ngài. Quốc Bảo cung kính cúi đầu rồi bước ra ngoài.
Tôi cúi đầu nắm thật chặt đôi bàn tay lại, cố gắng tiêu hóa hết mọi câu nói của Gia Huy
-Tôi sẽ nói cho cậu biết những chuyện liên quan đến dòng tộc chúng tôi, những việc mà con người ko thể biết được. Ngừng một chút, Gia Huy nhìn tôi ngập ngừng. Chúng tôi là ma cà rồng
-Cái gì? Tôi thét lên. Cậu ta vừa nói gì? Ma cà rồng ư ? Ma…cà…rồng. Ý cậu là… những kẻ chuyên đi hút máu người sao? Tôi ko tin. Cậu đâu có sợ ánh sáng mặt trời đâu.
-Ý cậu là sao? Gia Huy nhíu mày nhìn tôi
Tôi kẽ vuốt vuốt cổ họng cho có vẻ oai oai rồi tự tin phô ra tất cả những gì mình biết về ma cà rồng.
-Ma cà rồng là một loại sinh vật tồn tại bằng cách ăn những gì tinh túy nhất trong cuộc sống (thường là máu) của sinh vật sống, bất kể là họ đang sống hay đã lên thiên đàng. Ma cà rồng rất sợ cây thập tự, ánh sáng mặt trời và củ tỏi. Chúng có thể bị tiêu diệt bởi cái cọc xuyên tim hay bởi lửa, ma cà rồng sẽ chết nếu bị chém đầu và bị phơi ra dưới ánh sáng mặt trời. Ma cà rồng không có bóng và có sức mạnh súp pờ man man. Tôi hất mặt lên nhìn Gia Huy, tự tin với mớ kiến thức lụm lặt được từ những cuốn tiểu thuyết “cảm động” về ma cà rồng đang bày bán tràn lan khắp vỉa hè.
Gia Huy nhìn tôi, khóe môi khẽ nhếch tạo thành một đường thẳng
-Cậu cũng siêng đọc tiểu thuyết về chúng tôi quá nhỉ?

Tôi ngẩn ngơ với nét đẹp quyến rũ của Gia Huy, nụ cười nhếch mép nửa miệng ấy quả thật rất cuốn hút. Nhưng khoan đã, theo “kinh nghiệm” mười bảy năm sống trên mặt đất đầy oanh liệt của mình thì tôi biết rằng người bị ma cà rồng cắn sẽ trở thành ma cà rồng và đi hút máu người khác. Nếu vậy…Tôi rùng mình quay lại nhìn Gia Huy
-Tôi cũng là ma cà rồng sao?
-Vốn dĩ nếu ai bị những người trong dòng tộc chúng tôi hút máu đều ko thể sống sót được. Gia Huy điềm tĩnh trả lời tôi. Chỉ có một vài trường hợp đặc biệt…
-Nhưng nếu sống sót sẽ trở thành ma cà rồng và đi hút máu người khác đúng ko? Tôi lên tiếng ngắt lời cậu ta
-Ko đúng. Gia Huy lên tiếng phản bác lại lời tôi. Quá trình tiến hóa của ma cà rồng cũng giống như con người thôi. Chúng tôi ko cần hút máu người vẫn có thể sống được. Vì thế dòng tộc chúng tôi đã từ bỏ và cấm tuyệt đối việc hút máu người để sống. Chúng tôi sống bằng cách ăn thức ăn giống với con người, vì thế chúng tôi ko thể bất tử. Chúng tôi cũng ko sợ ánh sáng, thập tự và củ tỏi đâu. Còn việc đóng cọc xuyên tim, chém đầu hay đốt lửa thì chết là điều tất nhiên rồi. Gia Huy đáp lời tôi, đôi mắt ánh lên tia giễu cợt về những “tri thức” bá láp bá xàm của tôi
-Vậy…ma cà rồng và con người khác nhau ở điểm nào? Tôi ngượng ngập hỏi lại, lòng thầm nguyền rủa bộ mặt đẹp trai của cậu ta và mấy cuốn “tri thức bách khoa toàn thư vỉa hè” của mình
Gia Huy ngước lên nhìn tôi rồi thản nhiên đáp
-Chúng tôi có thể lực và sức mạnh mạnh hơn con người rất nhiều lần. Hơn nữa chúng tôi có khả năng tự phục hồi rất nhanh.
-Vì vậy tôi bị dao đâm mà ko sao ư?
-Xét về tốc độ hồi phục của cậu, có lẽ cậu là ma cà rồng cấp trung
-Còn cậu là ma cà rồng tối cao sao? Tôi quay ngoắt nhìn cậu ta, châm biếm
-Nếu là người bình thường mà bị ma cà rồng cắn thì ko thể sống sót được đâu. Phớt lờ câu hỏi của tôi, Gia Huy điềm tĩnh hướng câu chuyện sang hướng khác
Ko thể sống ư? Tôi giật mình. Nếu vậy tại sao tôi…?
-Khoan đã… Nếu theo lời cậu nói thì cậu hút máu tôi để làm gì hả? Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, gương mặt như hiện lên dòng chữ “Nói dối thử đi, ta sẽ giết ngươi như giết một con pò”
Đáp lại ánh nhìn “yêu thương” của tôi, Gia Huy từ từ lên tiếng

-Đó là trường hợp đặc biệt. Trong trường hợp nguy cấp, nếu ma cà rồng hút máu người thì sẽ được cứu sống. Như tôi đã nói, ma cà rồng có khả năng tự phục hồi khi bị thương. Ngưng một chút, đôi mắt Gia Huy ánh lên những tia sáng đau khổ nhưng nhanh chóng biến mất thay vào đó là những tia sáng lạnh lẽo cố hữu. Nhưng hôm qua tôi đã bị con dao đặc biệt của dòng tộc đâm phải nên ko thể tự phục hồi được. Nếu ko hút máu cậu…có lẽ tôi đã chết rồi. Gia Huy ngập ngừng
-Vì để cứu mạng bản thân mà cậu bất chấp sinh mạng người khác hả? Tôi tức giận
-Tôi xin lỗi…Gia Huy ngập ngừng. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về cuộc sống sau này của cậu. Cũng may…Gia Huy nói tới đó rồi bất chợt im lặng, ngước đôi mắt màu tím lạnh lùng nhưng thật buồn ấy lên nhìn tôi… May là cậu ko phải là con gái
-Cái gì? Tôi kêu lên, trái tim khẽ giật thót một cái
-Nếu là con gái thì cậu sẽ thành vợ của tôi rồi. Gia Huy đáp lời tôi, ánh mắt lạnh băng ko cảm xúc, dường như câu chuyện cậu ta vừa nói là hoàn toàn bình thường
-Vợ…vợ ư ?? Tôi lắp bắp…
-Đúng vậy. Theo truyền thuyết của dòng họ ma cà rồng. Nếu cô gái bị hút máu ko chết và trở thành ma cà rồng thì cô ấy sẽ trở thành một nửa còn lại của ma cà rồng kia. Nếu như hai người nên duyên chồng vợ thì ma cà rồng kia sẽ trở thành người có sức mạnh vô biên và trường sinh bất tử.
Thật sự ko thể tin nỗi. Tôi nuốt nước bọt ừng ực, cố gắng tiêu hóa những điều mình vừa nghe một cách khó khăn. Làm vợ? Sức mạnh vô biên? Trường sinh bất tử? Và con gái ư? Ko phải tôi là… Ko được ! Ko thể để cậu ta phát hiện được
-Chỉ áp dụng với con gái đúng ko? Tôi cố nuốt từng ngụm ko khí một cách khó khăn, dường như tất cả đều bị bao phủ bởi một bầu ko khí cô đặc đến đáng sợ
-Đúng là chỉ áp dụng với con gái thôi. Nhưng trường hợp đó rất khó xảy ra. Từ trước đến giờ chỉ có một trường hợp như thế thôi.
-Nếu vậy bây giờ người đó còn sống ko? Tôi thắc mắc
-Việc này…
-Dĩ nhiên rồi, người đó chính là bố của ta. Một người lên tiếng, từ từ tiến vào phòng, khí thế nóng bức người