Huyền Thoại Vampire Trắng

Chương 2: Chương 2




-Gì chứ? Tôi giật mình. Có phải chuyện này có liên quan tới kho hàng đó phải ko?
-Đúng vậy. Gần đây đàn em của mình bị tấn công ở gần đó. Kho hàng đó bị bỏ hoang và nằm ở giữa rừng. Cái kho hàng đó lớn và ko có ai lui tới nên mấy thành viên của nhóm mình lựa chỗ đó làm căn cứ. Sau đó đột nhiên có một nhóm khác phát hiện được và đến chiếm luôn. Mỗi lần đàn em chúng ta đến đó là bị đánh ngay. Bọn chúng rất đông và mạnh.
-Thằng nào to gan dám đụng đến trường ta chứ? Tôi nhìn Trọng Quân tỏ ý ko tin, trường tôi hiện nay đang là thủ lĩnh của tất cả các trường công lập và hầu hết các trường tư trên cả nước, chỉ cần nghe đến danh của bọn này thôi thì ai cũng sợ hãi mà né ra
-Ko chỉ trường chúng ta đâu. Ngay cả trường khác cũng bị đánh ngay gần kho hàng đó, chuyện này thường xảy ra vào đêm tối
Trường khác cũng bị ư? Trong lòng tôi chợt có cảm giác lạ, có một cái gì đó rất lạ vừa nhói lên
-Học sinh trường khác cũng bị sao? Tôi ngước mặt lên nhìn Trọng Quân
-Ừ. Chỗ đó là nơi nhiều người tụ tập lại để ăn chơi hoặc tụ họp để gây sự đánh nhau bởi nó nằm giữa rừng và rất kín đáo.

Đúng vậy tôi từng đến nơi đó rồi. Đó là một nơi có vẻ u tối và hắc ám nhưng lại rất sạch sẽ, tôi đã quan sát kĩ khi đến, nơi đó ko có bám lấy một hạt bụi. Tôi chỉ đến đó một lần rồi thôi, bởi nơi đó gợi cho tôi một cảm giác rất lạ, rất bất an, dường như nó báo cho tôi một điều gì đó rất kinh khủng sắp xảy ra
-Minh Châu. Chuyện đó xảy ra ko chỉ ở trường mình mà còn cả ở các trường khác nữa. Trường chúng ta ko thể ngồi yên để tiếp tục xem chuyện này xảy ra nữa. Với tư cách là đại ca cậu nên hành động đi là vừa. Trọng Quân nhìn tôi bằng ánh mắt khó từ chối rồi tiếp luôn. Bây giờ tụi mình ko biết ai đã đánh bọn đàn em mình, các trường khác cũng vậy. Bọn nó nói cậu đã im hơi lặng tiếng quá lâu rồi nên quay trở lại đi. Tớ biết cậu ko thích lo mấy chuyện này nhưng tớ nghĩ tốt nhất là cậu nên làm
Hừm…Tôi đã rời khỏi con đường đó lâu rồi, thật sự là ko muốn quay lại nhưng đàn em của tôi đang gặp nạn, tôi ko thể bỏ rơi bọn nó được
-Được rồi. Đại ca Trọng Quân đã lên tiếng thì đàn em như em phải nghe lời thôi
-Haha. Cậu nói như vậy là ý gì. Quân cười. Ra vẻ gì thế chứ? Cậu mới là đại ca mà, anh hai.
Thật sự mà nói thì tôi chẳng phải là đại ca gì cả, chỉ là anh hai ngoài mà thôi ko có liên quan gì đến việc làm của trường cả. Chỉ tại có lần tên thủ lĩnh của trường kia đến tỏ tình với tôi. Tôi điên tiết quá nên đánh tên đó một trận thừa sống thiếu chết. Nào ngờ tên đó là thủ lĩnh của trường đối đầu với trường tôi. Trường tôi lập tức năn nỉ tôi lên làm anh hai, tôi đã từ chối cực kì quyết liệt nhưng chỉ một câu nói của Trọng Quân mà tôi…sa bẫy. “Trở thành anh hai, cậu sẽ là người mạnh nhất. Mọi người sẽ ko dám gọi cậu là con gái nữa.”
Haiz… Rõ là tôi còn ngây thơ chong chóng quá =.=”
Kể từ đó tôi và Trọng Quân trở thành bạn, tôi thành anh hai và cậu ấy vui vẻ thành anh ba. Nhưng người ra lệnh sai khiến và ra kế hoạch đều là Quân. Dù sao thì làm anh hai cũng tốt đó chứ, mọi người nghe lời tôi răm rắp, đòi hỏi đủ điều cũng đáp ứng… Tôi chỉ là kẻ hưởng lợi dựa trên công sức của Trọng Quân mà thôi. Hề hề. Tuy nhiên bây giờ thì cái hại nó lại lòi ra. Trọng Quân bắt tôi đứng ra giải quyết vấn đề. Ai ya, đành chịu vậy…
-Được rồi. Tuy ko hứng thú với chuyện này nhưng tớ sẽ cố. Bái bai.
-Ừ bye. Trọng Quân mỉm cười với tôi rồi nhìn đồng hồ, có lẽ cậu ấy có hẹn

Trời hôm nay có vẻ ko được tươi sáng lắm. Tôi thấy thế. Tôi chợt nhớ về quá khứ. Một quá khứ mà khi nhớ lại thì ko có gì đáng nhớ cả. Khi tôi còn bé, bé xíu tôi bị bỏ rơi và được đặt ở trước viện mồ côi, trên người ngoài chiếc khăn quấn thì chỉ có một sợi dây chuyền hình nửa trái tim bằng loại đá gì đó tôi ko rõ nhưng trong suốt như pha lê và đỏ như máu có khắc hai chữ “Minh Châu”. Chính viện trưởng đã cưu mang và nuôi lớn tôi đến bây giờ. Viện trưởng lấy hai chữ trên sợi dây làm tên tôi và lấy họ của bà để đặt họ cho tôi. Tôi lớn lên trong sự bảo bọc của viện trưởng nhưng tôi vẫn cảm thấy cô độc…

Điều khiến tôi đau khổ nhất chính là gương mặt và vóc dáng này. Như tôi nói, suốt 17 năm tôi luôn bị gọi là cô bé. Lúc ở nhà trẻ tôi cũng bị bạn bè trêu chọc chỉ vì giống con gái
Đến năm tôi học tiểu học, mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn, đến năm 12t tôi vẫn yếu đuối như con gái và luôn bị bọn con trai chọc ghẹo, chế nhạo. Mãi cho đến một hôm tôi đang ngồi một mình dưới gốc cây thì bọn trẻ thường bắt nạt tôi lại đến, tôi sợ hãi thụt lùi vào sau gốc cây, thu lu lại mong rằng bọn chúng sẽ ko thấy tôi nhưng nhanh chóng bị thất vọng
-Minh Châu. Mày ra đây. Một thằng nắm tay tôi lôi ra ngoài. Để bọn tao trang điểm và cột tóc ày nhé
-Dừng…dừng lại đi…mình thật sự là con trai mà. Tôi bật khóc
Bọn nhóc chợt nhìn nhau rồi mỉm cười gian gian
-Nếu ko thấy cái đó thì bọn tao ko tin (cái đó là cái gì chắc ai cũng biết =.=”)
-Gì cơ? Tôi hoảng sợ thật sự, ngày càng thụt lùi về sau, tôi ko thích phải chứng tỏ bằng cách đó. Tránh ra!!! Tôi hét lên
Nhưng bọn chúng ko tha cho tôi cả bọn đè tôi xuống, tháo dây và phẹc mơ tuya định tụt xuống…
-Dừng lại. Bọn bây làm trò gì vậy??? Một cậu nhóc chạy tới

-Mày là ai? Một thằng nhóc hét toáng lên, nó là thằng “đầu gấu” nhất trường tiểu học của tôi lúc đó.
Tôi nhìn nó rồi lo sợ cho cậu nhóc kia, cậu chỉ cao hơn tôi một tẹo, gương mặt thì cũng có nét con trai hơn tôi một tí thôi nhưng có vẻ là công tử
-Bắt người khác lột đồ… Tụi bây làm cái trò gì thế hả?? Cậu nhóc gườm gườm tụi nó
-Chuyện bọn tao làm ko liên quan tới mày. Tên nhóc đó sấn lại, vung tay đấm cậu bé kia
Ối!!! Tôi nhắm tịt mắt lại, sợ hãi