Huyết Ám

Chương 11: Phát Triển





Không thể không nói, tuy mới được đưa vào trong cấu trúc nhưng tổ pháp chứng là một niềm kiêu ngạo của Khu 7.

Mà tổ trưởng Lãnh Duật càng là thiên tài trong thiên tài khiến ai cũng phải kính nể.

Khác với ngành pháp chứng chỉ có thể thu thập dấu vân tay, phân tích hiện trường những vụ án nhỏ thuộc dân sự như tai nạn giao thông, trộm cắp, tổ pháp chứng của Khu 7 là một tổ có cơ cấu hoàn thiện và hoàn toàn độc lập dưới sự quản lý của Bạch Tử Hàn.

Từ lĩnh vực hóa học, vật lý, súng ống cho đến các loại thuốc nổ, vũ khí sinh học hay âm thanh, hình ảnh, bọn họ đều có thể phân tích một cách toàn diện nhất bằng những chứng cứ từ hiện trường.

Hơn nữa cơ sở vật chất của bọn họ rất được đầu tư.

Tất cả máy móc phục vụ cho công tác đều thuộc loại tối tân nhất và được lắp đặt trong một phòng riêng, tùy thời sử dụng.

Đặc biệt, cơ sở dữ liệu ở đây vô cùng đầy đủ.

Không chỉ dấu vân tay của tất cả người dân, hình ảnh, đường đi của đạn, đường ống trong toàn thành phố, mà ngay cả các loại vật chất hóa học, cùng dữ liệu thổ nhưỡng thủy văn đều được cất giữ trong máy tính của mỗi thành viên và được sao ra thành từng cuốn sách đặt trong hệ thống quản lý dữ liệu của Khu 7.

Tuy là nhân viên văn phòng, hằng ngày chỉ loay hoay trong phòng thí nghiệm, nhưng do đặc thù công tác phải thường xuyên di chuyển đến hiện trường nên những thành viên trong tổ pháp chứng sau khi được tuyển chọn còn phải trải qua khóa huấn luyện tự vệ nghiêm khắc, rồi mới được bắt đầu nhận nhiệm vụ.

Mỗi thành viên tổ pháp chứng đều là chuyên gia thuộc các lĩnh vực khác nhau và được chia làm hai loại.


Một là kỹ thuật viên tương đương với chức trợ lý, chuyên phụ trách một ít công tác nhỏ nhặt.

Còn một loại là nhân viên giám định, cũng là những người phụ trách điều tra lấy chứng cứ ở hiện trường.

Hiện nay, trừ thiên chi kiêu tử Lãnh Duật là nhân viên giám định cao cấp, tổ pháp chứng của Khu 7 còn ba nhân viên giám định nữa, mỗi người đều có một sở trường riêng:
Người thứ nhất phải kể đến là Lục Thi Hàm, 28 tuổi, thanh mai trúc mã của Lãnh Duật, tổ phó tổ pháp chứng, nhân viên giám định cao cấp, chuyên ngành phân tích vật lý.

Sở trường là giám định vũ khí và chất liệu gây nổ, là một tiểu thiên tài trong ngành phá bom.

Nhưng vị mỹ nữ xinh đẹp, tài năng này sớm đã là hoa đã có chủ, hơn nữa vị hôn phu của cô còn chính là người đàn ông hoàng kim của thành phố S, người thừa kế duy nhất của Hứa gia.

Tin tức này vừa truyền ra đã khiến cho mấy người đàn ông muốn theo đuổi cô đau lòng không thôi, trái tim tan nát.

Tiếp đó là Tô Dương, 25 tuổi, nhân viên cao cấp của tổ pháp chứng, chuyên ngành nghiên cứu hóa học, am hiểu phân tích thành phần các loại thuốc.

Tô Dương là một người khá thận trọng, lúc làm việc dù là manh mối nhỏ nhất, cậu cũng không bỏ qua, nhưng có một khuyết điểm, là rất hướng nội, ít nói chuyện, không thích giao tiếp với người khác, vì thế người ngoài nhìn vào đều nói cậu quái dị, khó sống chung, chỉ có thành viên trong tổ mới biết cậu đáng yêu chừng nào.

Vị cuối cùng, cũng là một trong những nhân vật phong ba nhất của Khu 7, đại đại thiếu gia nhà họ Lăng, Lăng Hạo.


Nói Lăng Hạo bất tài cũng không đúng, bởi bất tài thì làm sao lại vào được Khu 7 nhưng tính tình của anh lại rất khó chiều, rõ ràng kiểu người trong ngoài bất nhất, nhìn bề ngoài thì hào hoa, phong nhã, lịch sự nhưng trong thâm tâm lại vô cùng phúc hắc.

Anh không những trêu chọc người khác mà còn có khả năng làm người ta không dám động vào mình, bất quá không hổ là người lọt vào mắt xanh của Lãnh Duật, thân là một nhân viên giám định trung cấp, anh rất am hiểu phân tích những thứ liên quan đến sinh học và vật lý.

Thật chất, ban đầu mọi người cũng không hiểu tại sao Lãnh Duật lại cố chấp đào góc tường nhà người khác để kéo bằng được Lăng Hạo về phía mình, có người còn nghĩ Lãnh Duật trúng tiếng sét ái tình mới xem trọng người này.

Cũng không thể trách họ coi thường người khác, thử nhìn bộ dáng cao ráo cùng khuôn mặt lớn lên không phân nam nữ kia và khí chất ta đây là người có tiền của anh đi, làm sao bọn họ có thể tin tưởng vào đồng đội như vậy được?! Hơn nữa, cái kiểu lười biếng, cả người như không có xương sống, hận không thể một ngày ba bữa dâng tận miệng nào giống nhân viên chính phủ có thể thức suốt đêm, chìm trong vụ án chứ, đây càng giống một tên nhị thế tổ, chuyên tụ tập ăn chơi mới đúng!
Thế nhưng sau này mọi người mới phát hiện, đại công tử Lăng Hạo này chính là một bộ nhớ không giới hạn trong truyền thuyết, bất kể vụ án hay thông tin mà anh đã xem qua một lần, tuyệt đối sẽ không quên, càng đáng ghét hơn nữa chính là tốc độ đọc còn hơn máy quét, đạt đến vận tốc không tưởng.

Có lần Tô Dương và Lăng Hạo đi thư viện hẹn hò, trong khi Tô Dương đang dựa vào vai từ từ đọc đến trang thứ tư của cuốn "1001 cách tự sát", hưởng thụ quang cảnh lãng mạn của những đôi tình nhân thời đại học thì người kia của cậu đã đọc gần xong chồng sách cao ngập mặt ở trên bàn, khiến mọi người xung quanh chú ý, mà Tô Dương thì nhớ về thời học "tra" của mình, trực tiếp nghiến răng nghiến lợi, thề tuyệt đối sẽ không bao giờ đến những nơi có liên quan đến "sách" nữa.

Bạch Tịnh Tuyết nghe xong thì lần lượt quay đầu, chào hỏi đơn giản với từng người, ngữ điệu vẫn lạnh lẽo, bình thản, nghe không ra chút cảm xúc nào.

Mọi người đều cảm giác vị pháp y trong truyền thuyết được liệt vào danh sách ngũ đại thiên tài của Khu 7 này quá lạnh lùng, khuôn mặt tuy có vài phần tương tự với sếp Bạch nhưng khí chất trên người lại khác hoàn toàn, không hề có sự chính khí mà mang theo vài phần nguy hiểm, mê hoặc, giống một tảng băng di động.

Lãnh Duật vẫn nhìn chằm chằm cô như trước, ngay cả một cái nháy mắt cũng không có, sau khi giới thiệu xong, hơi dừng một chút rồi mới nói.


"Tịnh Tuyết, nếu có gì khó khăn có thể tìm anh, anh sẽ giúp em!"
"Đúng đúng, chị Y Nhân, có chuyện gì chưa quen cứ đến tìm em chúng ta cùng bàn bạc!" Lục Thi Hàm ngồi một bên gật đầu, vẻ mặt tươi cười hùa theo.

Mặt các thành viên khác cũng thể hiện sự đồng tình, tuy bọn họ không biết tại sao Lục Thi Hàm lại gọi chị Bạch là Y Nhân, nhưng đó là chuyện riêng của mấy người họ, hiện giờ, tất cả mọi người đã là đồng đội của nhau, tổ pháp chứng và tổ pháp y lại làm việc cùng tầng, việc giúp đỡ nhau là chuyện thường tình.

Trong thời gian ngắn, mọi người đều hướng ánh mắt chờ mong nhìn Bạch Tịnh Tuyết, mà cô bị mọi người vây quanh chỉ đơn giản giương đôi mắt màu hổ phách đối diện với mọi người, lạnh nhạt lên tiếng.

"Đầu tiên tên tôi là Bạch Tịnh Tuyết, không phải Y Nhân, hơn nữa chúng ta không quá quen thuộc nên Lục tiểu thư và Lãnh tiên sinh vẫn nên gọi tôi là Alice hoặc Bạch tiểu thư thì hơn.

Thứ hai, cảm ơn ý tốt của hai người!"
Bạch Tịnh Tuyết thẳng thắn xác định mối quan hệ làm cho không khí trở nên có chút ngượng ngùng.

Cố Tư Dạ thấy vậy lẳng lặng huých vai Bạch Tử Hàn một cái, ý bảo đến cậu kìa.

"Được rồi, mọi người có thể từ từ làm quen với nhau sau! Bây giờ chúng ta tóm tắt vụ án một chút! Tư Dạ, em bắt đầu đi." Nhận được lệnh, Bạch Tử Hàn vội vàng lên tiếng, xem như hóa giải việc vừa rồi.

"Mọi người đã xem tư liệu của tổ trọng án bàn giao rồi chứ?" Cố Tư Dạ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Có, trong đó ghi lại những manh mối bọn họ tìm được trong thời gian vụ án xảy ra, bất quá mọi thứ đều rất hỗn loạn, cứ tới lúc dường như sắp tìm ra điểm mấu chốt lại bị chặt đứt mất." Bàng Thống nhớ lại thông tin trong tệp tài liệu tối hôm qua mới đọc được.

"Đúng vậy, thời điểm viên cảnh sát trong tổ trọng án đưa thi thể lên còn nói qua tình huống của vụ án làm người khác rất hoang mang, bọn họ không thể khoanh vùng và mối liên hệ của từng nạn nhân được." Nghiêm Trọng Phi ở một bên bổ sung.


"Phải." Cố Tư Dạ gật đầu nói: "Án mạng này ban đầu chỉ được xếp vào loại A, không được tính là quá nghiêm trọng cần đến Khu 7 vào cuộc, nhưng trong một tháng dưới tình huống bị cả tổ trọng án rà soát, hung thủ vẫn ngang nhiên ra tay, tiến hành giết hại mười nạn nhân mà không chút sợ sệt, chứng tỏ hắn chắc chắn cảnh sát sẽ không nắm được cái đuôi của mình.

Quả thật, nhìn sơ hiện trường vụ án không có chút sơ sót, nạn nhân không hề liên quan đến nhau, nhưng có thể thấy hung thủ là một tên luyến ái với những cô gái trong độ tuổi từ 18 - 24, và đặc biệt hắn rất cố chấp với nụ cười."
"Cố thiếu, sao anh lại nói vậy?" Doãn Trạch khó hiểu hỏi.

"Chúng ta nhớ lại một chút! Hiện trường tối hôm qua là ở sân bay, tuy vào ngày thường ít người qua lại hơn, nhưng đó vẫn là nơi công cộng, hắn có thể mạo hiểm, trong thời gian gấp gáp, giết người lại còn cố tình dùng dây kẽm kéo hai khóe miệng của nạn nhân lên để tạo ra bộ dạng giống như cô ấy đang cười.

Hơn nữa, trong cả những bức ảnh chụp hiện trường lúc trước, dù tư thế nạn nhân có khác nhau nhưng cách trang điểm đều giống như đúc, đặc biệt nụ cười và ánh mắt ấy đều được tái hiện lại một cách hoàn hảo.

Không, không đúng hơn là so với mấy nạn nhân trước, lúc hắn giết nạn nhân thứ mười một, hắn đang trong tình trạng mất khống chế, hắn đang dần phát triển".

Cố Tư Dạ híp mắt, bình tĩnh nói ra từng chữ, đồng thời điều khiển đồ bấm trên tay, mở ra tệp ảnh mới nhận được.

Theo cánh tay của Cố Tư Dạ, mọi người nhìn về phía màn chiếu, chỉ thấy toàn bộ hình đều chụp khuôn mặt tươi cười ám ảnh của nạn nhân, tất cả bọn họ đều cười y hệt nhau, ngay cả góc độ, khoảng cách cũng như "" rồi "paste" qua.

Theo bản năng mọi người đồng lúc hô lên.

"Biến thái!"
"Biến thái!"
"Biến thái!"
"...".