Đông Phương Hùng ngửi thấy sát khí trên người Đông Phương Hạ, liền sợ giật mình! Ông ấy đã chuẩn bị sẵn sàng đại chiến thêm một trận, đâu biết, tốc độ của Đông Phương Hạ vượt qua tưởng tượng của ông ấy!
Trong chớp mắt, Đông Phương Hạ đã đến phía trước ông ấy, nắm đấm sắc lạnh vượt xa tưởng tượng của ông ấy, bá đạo và hung mãnh dị thường!
Ông ta phản xạ có điều kiện, cũng là Đông Phương Hùng ý thức tự bảo vệ mình! Trong lúc nguy cấp, ông ấy ra tay muốn chặn đòn tấn công sấm sét của Đông Phương Hạ.
“Ầm ầm…”
Tiếng xương cốt của hai nắm đấm đụng vào nhau vang lên! Đông Phương Hạ đứng lại chỗ không lùi, còn Đông Phương Hùng lại bị chấn động bay ra.
Mọi người thấy vậy, mở to mắt nhìn, trước đó, Đông Phương Hạ đến phía trước chú hai của anh thế nào, ngoại trừ Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ ra, không có ai nhìn rõ.
Tốc độ này quá nhanh!
Đông Phương Hạ thấy chú hai sắp ngã xuống đất, liền lướt mạnh đến, đưa tay kéo người chú hai, giữ ông ấy đứng vững.
Đông Phương Hùng không ngã xuống đất trước mặt mọi người, thầm thở nhẹ nhõm! Ông ấy thấy Đông Phương Hạ giữ mình đứng vững, mới hiểu võ công của Đông Phương Hạ không phải là ông ta có thể chống lại, sát khí vừa nãy, thật đáng sợ! Cánh tay đụng với Đông Phương Hạ, cũng không có chút sức lực, cảm giác cả cánh tay như bị phế, lồng ngực còn đau đớn!
“Chú hai, chú không sao chứ!”
Đông Phương Hùng lắc đầu, hồi thần lại, từ từ nhìn thằng cháu này của mình, cầm tay của anh quan sát, thấy da không bị sưng, chỉ hơi đỏ một chút, cũng phải thầm tặc lưỡi!
“Thằng nhóc, chú hai còn lo lắng cháu ở bên ngoài không an toàn! Không ngờ cháu lại có thân thủ mạnh như vậy, đấu với địch bằng một tay! Rất tốt rất tốt! Như vậy mới giống người của nhà họ Đông Phương”, Đông Phương Hùng vỗ ngực Đông Phương Hạ, khen ngợi nói.
Hè… cháu đã hạ thủ lưu tình với chú rồi! Nếu không phải vừa nãy đột nhiên thu lại nửa phần lực, bây giờ chú hai đã là xác chết lạnh băng rồi!
Đông Phương Hạ cười ha ha, nhìn các chiến sĩ xung quanh, nói lớn với Đông Phương Hùng: “Còn không phải chú hai dạy bảo có phương pháp, cho cháu biết chỗ kỳ diệu của nắm đấm quân đội, lại thêm chú hai có ý nương tay, mới để cháu chiếm thế thượng phong!”.
||||| Truyện đề cử: Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn (Đoạt Lại Vợ Yêu) |||||
Đông Phương Hùng nghe xong liền ngẩn người, khi nhìn thấy vô số ánh mắt xung qianh, mới hiểu ra dụng ý của Đông Phương Hạ! Lập tức, cũng lớn tiếng nói: “Nhóc con, tự mình hiểu mình! Hôm nay chú cũng không làm khó cháu, nhớ lấy, lần sau cháu không may mắn như thế đâu, chú cũng sẽ không nương tay nữa! Được rồi được rồi, mọi người giải tán đi, phải làm gì thì làm đi!”
“…”, Đông Phương Hạ cạn lời!
Đợi các chiến sĩ giải tán hết, chỉ còn lại người của mình, Đông Phương Hạ mới nói với Đông Phương Hùng: “Chú hai, cháu đã cho chú thể diện rồi, những thứ cháu cần, chú không được ăn quỵt đâu!”
“Chú là loại người ăn quỵt sao! Tìm thời gian, bảo người của cháu đến chỗ chú lấy!”, Đông Phương Hùng vỗ ngực nói.
Lúc này, Đông Phương Viêm đi đến, đưa chi phiếu cho Đông Phương Hạ! Người làm bố như ông ấy thực sự không ngờ với võ công bất phàm của con trai mình, có câu nói, người trong cuộc thì hồ đồ, người ngoài cuộc thì thấy rõ ràng! Trong lúc Đông Phương Hùng và Đông Phương Hạ giao đấu, ông ấy đã nhận ra, Đông Phương Hạ vẫn luôn nương tay, chiêu cuối cùng đó mới là thực lực của anh, nếu ngay từ đầu anh dùng thực lực này, e rằng em trai của ông ấy đã thua từ lâu rồi.
Đông Phương Hạ nhận chi phiếu, nhưng không cất đi, mà đưa cho chú hai của mình: “Tư lệnh như chú cũng không dễ dàng, chú hai, đây, cháu cũng làm việc tốt, quên góp cho khu quân đội của chú!”
“Nhóc con, cho dù cháu có tiền thì cũng không thể tiêu xài phung phí như vậy!”
“Cháu phung phí? Chú hai, chú đừng nhầm! Đông Phương Hạ cháu không phải người tốt bụng, nếu không phải nể mặt chú, khu quân đội Yên Kinh cũng không chút quan hệ với cháu! Chú có lấy không, không lấy, cháu cất đi đấy!”
“Lấy, sao không lấy! Chuyện tốt như vậy đi đâu tìm được, dù sao cháu nhiều tiền, không lấy thì phí!”, Đông Phương Hùng nhận chi phiếu, sau đó, nhìn Đông Phương Hạ bằng ánh mắt cảm kích, có mười triệu này, chuyện ăn uống của khu quân đội Yên Kinh sẽ không đau buồn như vậy nữa.
Tuy Đông Phương Viêm không tán thành Đông Phương Hạ tùy tiện ném mười triệu đi như vậy, nhưng là chỗ của em trai, cho nên cũng không ngăn cản.
Mấy ngày trước, ông ấy biết Bek Er gửi cho Đông Phương Hạ một món tiền không nhỏ.
Ông cụ chầm chậm đi đến, ông ấy ngày càng không nhìn thấu được cháu nội của mình.
Đôi mắt của Hác Hàm Nguyệt dán chặt Đông Phương Hạ, nhìn từ đầu đến chân! Lát sau, chỉ vào Đông Phương Hạ hỏi: “Rốt cục cậu là ai?”
Đông Phương Hạ nghe xong liền ngẩn người: “Mẹ, mẹ lại làm sao thế? Con đâu có chọc tức mẹ!”.